Hôm ấy, khi hoàng hôn buông xuống, đèn trong Bảo Hòa Đường được thắp lên.
Thôi Văn Niên đến thôn làng ngoại thành chẩn bệnh, trong dược đường chỉ còn lại một mình Khương Nguyên khám bệnh.
Viết xong đơn thuốc cuối cùng, Khương Nguyên xoa xoa cổ tay mỏi mệt rồi đứng dậy, định bụng quay về nhà nghỉ ngơi.
Vừa thu dọn xong túi thuốc và hòm thuốc thì Thôi Văn Niên cũng vừa lúc từ bên ngoài trở về.
Hắn ta vẫn vận một thân trường bào màu trắng ngà, chỉ là sắc mặt không còn ôn hòa như mọi khi mà có chút trầm xuống.
Khương Nguyên hỏi: "Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
Hành nghề y, ra ngoài chẩn bệnh, không phải ai cũng kính trọng đại phu, thậm chí có những kẻ ngang ngược, khó ưa còn vin vào cớ đại phu chẩn bệnh không chuẩn để vu vạ, tống tiền.
Khương Nguyên thấy sắc mặt hắn ta không tốt, liền có chút lo lắng là vì chuyện này.
Nhưng Thôi Văn Niên lắc đầu, gượng nở nụ cười ôn tồn nói: "Không phải, chẩn bệnh rất thuận lợi, chỉ là..."
Hắn ta ngập ngừng một lúc rồi nói lảng đi: "Gặp một người quen cũ. Thôi, đừng nhắc đến nàng ấy nữa..."
Hắn ta không muốn nói chi tiết, Khương Nguyên cũng không hỏi thêm.
Mấy hôm trước, Thôi Văn Niên ra ngoài chẩn bệnh gặp phải một ca bệnh khó, một nam nhân trung niên mắc bệnh ho, vốn dĩ sau vài thang thuốc bệnh tình sẽ thuyên giảm, nào ngờ hai ngày nay lại trở nên nghiêm trọng hơn. Mấy đêm liền hắn ta đều thức trắng trong dược đường để tra cứu y thư, xem có thể tìm ra cách giải quyết hay không.
Thôi Nguyệt mang cơm canh đến, hâm nóng trên bếp thuốc ở hậu viện.
Khương Nguyên thấy hắn ta rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống, lại lặng lẽ giở y thư ra dưới ánh đèn, bèn bưng bánh hấp nóng hổi và đĩa rau thập cẩm đặt lên bàn khám bệnh, nói: "Nhị ca, huynh ăn chút gì lót dạ trước đã. Huynh thức suốt đêm nghiên cứu, rất hại sức khỏe, vẫn nên chú ý ăn uống nghỉ ngơi."
Nói xong, nàng ngồi ngay ngắn đối diện, đôi mày cũng hơi chau lại, ra chiều nếu hắn ta không dùng bữa thì nàng sẽ không rời đi.
Thôi Văn Niên bất đắc dĩ cười cười.
Hắn ta gấp y thư lại, cầm đũa lên dùng bữa.
Hắn ta ăn rất nhanh nhưng tướng ăn lại tao nhã.
Chẳng mấy chốc, cơm canh đã hết sạch.
Khương Nguyên đại công cáo thành, mỉm cười đứng dậy, định thu dọn bát đĩa.
Thôi Văn Niên không cho nàng vất vả: "Muội mỗi ngày khám bệnh đã đủ mệt rồi, thân là nữ tử, lại còn đang mang thai, chăm chỉ học y như vậy đã đành, mấy việc dọn dẹp bát đũa này sao có thể phiền đến tay muội được?"
Nói rồi, hắn ta ôm bát đũa đi rửa, còn giục nàng mau về: "Trời sắp tối rồi, đi đứng cẩn thận, về sớm một chút, không thì Đại tỷ lại lo lắng."
Khương Nguyên cười đáp được.
Tiết trời tháng ba đầu xuân, gió đêm vẫn còn se lạnh.
Khương Nguyên quấn chặt chiếc áo choàng trên người, men theo con đường đá xanh nhỏ đi về phía hẻm Song Quế, hai tay bất giác đặt lên bụng xoa nhẹ.
Đứa bé này đã được năm tháng, ở trong bụng nàng rất ngoan, chưa bao giờ quấy đạp lung tung, cũng không khiến nàng thấy khó chịu trong người.
Ngoài việc bụng hơi nhô lên một chút, nàng thậm chí thường quên rằng, khoảng bốn tháng nữa, nàng sẽ sinh ra một đứa trẻ.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, đôi lúc nàng có chút mông lung, nhưng phần nhiều là mong đợi.
Trên thế gian này, ngoài Giả Đại Chính và cữu mẫu không còn qua lại, nàng đã không còn người thân máu mủ nào, mà đứa con trong bụng lại là huyết thân thực sự thuộc về riêng nàng.
Khương Nguyên vừa nghĩ, bước chân bất giác chậm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!