Chương 23: Sống phải thấy người chết phải thấy xác

Ba ngày sau, Bùi Nguyên Tuân đúng hẹn tới nơi.

Hắn vung roi thúc ngựa, từ Kinh đô đến trang viên của nhà họ Bùi, đi nhanh chưa đến nửa canh giờ.

Đến trang viên, hắn mới phát hiện hôm nay nơi này đặc biệt vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa.

Mặt trời mới mọc đã bị mây đen không biết từ đâu kéo đến che khuất, trời đất xám xịt, gió lạnh thổi qua, móng ngựa tung lên bụi đất mịt mù.

Đến ngoài cửa, Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa.

Đông Viễn dẫn theo đám tiểu tư trong phủ theo sát phía sau, thấy Tướng quân xuống ngựa liền tự giác cầm lấy dây cương, buộc ngựa sang một bên.

Bùi Nguyên Tuân sải bước vào trong sân.

Lần trước hắn đến đây, Khương Nguyên đang ở trong bếp đun nước nấu cháo. Lúc này trong sân không có ai, hắn bèn không dừng bước mà đi thẳng về phía nhà bếp.

Bên trong không một bóng người.

Tro tàn trong bếp đã nguội lạnh từ lâu, một con chó vàng nấp trong góc sưởi ấm thấy hắn thì rụt rè vẫy đuôi, rồi lại rúc vào góc.

Nhà bếp này, dường như đã hai ngày không có ai dùng qua.

Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân khẽ thay đổi.

Hắn tìm khắp các sương phòng, chính phòng, mọi ngóc ngách trong sân, thậm chí cả trước sau nhà, hoàn toàn không thấy bóng dáng Khương Nguyên đâu cả.

Sương phòng nàng ở, chăn nệm trên giường được gấp gọn gàng, mấy món trâm cài trang sức đơn giản trên bàn trang điểm không hề bị động đến, ngay cả cuốn y thư trên bàn vẫn đang mở, dường như không lâu trước đó, chủ nhân của nó vẫn còn nhẹ nhàng lật xem.

Trong lòng Bùi Nguyên Tuân dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Đông Viễn cũng nhận ra tình hình không ổn.

Trần ma ma hầu hạ di nương không thấy đâu, quản sự trong trang viên chưa trở về, mấy người hầu gái và tiểu tư khác cũng không có ở đây. Một người sống sờ sờ, lẽ nào lại biến mất giữa không trung?

Trừ phi...

Đông Viễn liếc nhìn sắc mặt ngày càng lạnh lẽo và nặng nề của Tướng quân, không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Hắn ta lập tức sai tiểu tư đi tìm xung quanh, đặc biệt là bên cạnh giếng nước, bờ sông, hoặc các trấn lân cận.

Chưa đầy một nén nhang, có người hớt hải chạy đến báo: "Tướng quân, ở bờ sông Ly phía nam, phát hiện một cái thùng gỗ giặt quần áo..."

Bùi Nguyên Tuân nghe vậy, năm ngón tay rắn rỏi thon dài lặng lẽ nắm chặt thành quyền, sải bước ra ngoài.

Tướng quân trước nay luôn trầm ổn, nhưng Đông Viễn đi sát phía sau, nhìn bước chân vững chãi mạnh mẽ của Tướng quân, dường như lại vô cớ lảo đảo mấy lần.

Tình hình bên bờ sông rõ như ban ngày.

Trong thùng gỗ vẫn còn quần áo của phụ nữ, một bộ váy áo màu hạnh, nửa cũ nửa mới, đều là những thứ Khương Nguyên đã từng mặc.

Có tiểu tư đi dọc bờ sông, tìm thấy ở hạ nguồn một dải phi bạch vướng trên cành cây mặt nước. Do đã bị nước sông cuốn trôi hai ngày, dải khăn lụa dính đầy bùn đất và tảo khô, chỉ có góc khăn thêu một đóa hoa sen nhỏ, trông vô cùng quen thuộc.

Ngón tay dài của Bùi Nguyên Tuân v**t v* hình thêu đó, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước đã nhuốm màu đỏ rực.

Di nương đã chết đuối rồi, Tướng quân nên nén bi thương, Đông Viễn nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không dám nói ra.

Hắn nhìn sắc mặt Tướng quân trở nên trắng bệch, nắm đấm sắt có thể bắt được hổ lúc này lại đang khẽ run.

Hắn từ nhỏ đã theo hầu Tướng quân, cho dù trên chiến trường đối mặt với kẻ địch mạnh phục kích, Tướng quân cũng vẫn bình tĩnh như thường, chưa từng biến sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!