Chương 22: Nàng lặng lẽ quay người rời đi

Trang viên của phủ Tướng quân nằm cách Kinh đô tám mươi dặm, là do Quan gia ban thưởng vì chiến công hiển hách của Phụ quốc Tướng quân trước đây.

Xe ngựa chạy lọc cọc, đến chạng vạng thì dừng lại bên ngoài một sân viện tường cao trong trang viên.

Hành lý của Khương Nguyên không nhiều, đợi nàng xách tay nải bước xuống xe, người đánh xe liền rời đi.

Trang viên có quản sự, là tử điệt* xa của Ân lão phu nhân. Đang vào mùa nông nhàn, trong trang viên cũng không có việc gì quan trọng, quản sự đã dẫn người thương đi nơi khác du ngoạn, chỉ còn lại vài ma ma và tiểu tư làm việc nặng chờ sai bảo.

Tử điệt*: cháu họ

Người tiếp đón Khương Nguyên là một ma ma họ Trần trong trang viên.

Theo dặn dò trong phủ, hễ có người trong phủ đến trang viên, việc chăm lo cơm nước và sinh hoạt cho chủ tử đều do bà ta phụ trách.

Vì vậy, khi thấy di nương trong phủ tới đây, Trần ma ma liền tươi cười niềm nở đón chào: "Di nương, để tôi xách tay nải giúp người."

Bà ta vừa nói vừa nhấc tay nải lên, nhưng trong lòng lại thầm 'chậc' một tiếng — trước đây Lão phu nhân, Nhị nãi nãi và Tam tiểu thư cũng thỉnh thoảng cao hứng đến trang viên ở vài ngày, bọn họ mang theo không biết bao nhiêu hòm rương, cái nào cái nấy đều nặng trĩu. Chỉ có tay nải của vị tiểu di nương này là nhẹ bẫng, vải bọc ngoài cũng chỉ là loại lụa xanh bình thường, nhìn qua là biết chẳng đáng giá gì.

Sớm đã nghe Tướng quân nạp một thị thiếp xinh đẹp, dung mạo quả thật là một mỹ nhân khiến người ta khó quên, chỉ có điều không được sủng ái. Cứ nhìn tay nải này là biết, cho dù bà ta có tận tâm hầu hạ vị tiểu di nương đến dưỡng bệnh này cũng chẳng được bao nhiêu tiền thưởng.

Trần ma ma thầm lẩm bẩm trong lòng một hồi rồi dẫn Khương Nguyên vào trong viện.

Sân viện này là nơi tốt nhất trong trang viên, có chính đường, có sương phòng, trông vừa sạch sẽ vừa rộng rãi. Chỉ có gian sương phòng ở góc phía tây là cửa đóng im ỉm, bên ngoài giăng đầy mạng nhện, xem ra đã lâu không được quét dọn.

Trần ma ma dẫn thẳng Khương Nguyên đến gian sương phòng này, bà ta đặt tay nải xuống rồi nói: "Trời không còn sớm nữa, di nương nghỉ ngơi trước đi. Trong sân còn nuôi một đàn gà vịt ngỗng, tôi phải ra xem kẻo bị chồn tha mất."

Khương Nguyên nhìn cách bài trí trong sương phòng, lại nhìn Trần ma ma đang kiếm cớ lười biếng, nàng thản nhiên cười nói: "Bà cứ đi đi."

Đợi Trần ma ma đi rồi, Khương Nguyên xoa xoa thái dương, ngồi bên bàn nghỉ một lát.

Bệnh phong hàn của nàng vẫn còn rất nặng, ngồi xe ngựa suốt một chặng đường, lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi và yếu ớt.

Gian sương phòng này chưa được quét dọn, trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng, trong phòng lạnh như băng, thỉnh thoảng còn có tiếng dế kêu sột soạt, râm ran khe khẽ.

Khương Nguyên nghỉ một lát rồi đứng dậy quét dọn phòng ốc sạch sẽ. Khi đó trời đã tối sầm, nàng không có khẩu vị để dùng bữa, cài then cửa xong liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyên tỉnh dậy như thường lệ.

Gió lạnh cuối thu thổi buốt giá, se sắt hơn mọi ngày. Cành cây khô khốc trong sân vung vẩy như nanh vuốt, phát ra những tiếng "kẽo kẹt" nặng nề.

Trần ma ma vẫn không có ở đó, Khương Nguyên cảm thấy hơi đói bèn đứng dậy nấu ăn.

Trong nhà bếp vẫn còn bếp lò than, trong hũ gạo có ba thưng gạo, còn treo hai cây lạp xưởng muối, chỉ có chum nước là trống không, đáy chum bám một lớp bụi.

Trong sân không có giếng nước, tối qua Trần ma ma có nhắc một câu rằng giếng nước ở ngoài sân, cách nửa dặm về phía đông, phải tự mình xách thùng đi lấy nước. Nếu muốn giặt y phục thì buổi chiều đến bờ sông Ly cách đó hai dặm về phía nam.

Khương Nguyên men theo con đường nhỏ đi được nửa dặm, múc nửa thùng nước từ chiếc giếng xây bằng đá, sau khi về sân, nàng vo sạch gạo rồi nấu cho mình một nồi cháo loãng trên bếp lò.

Tuy nàng có thể ăn được, nhưng lại không ngửi quen mùi tanh của thịt, cũng không uống nổi những thang thuốc đắng ngắt kia. Tuy nhiên, sau khi nấu cháo xong, nàng ăn hai bát, toát một lớp mồ hôi trộm, cảm thấy cơ thể đã khá hơn hôm qua rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên nàng đến trang viên này, nàng chỉ biết mang máng nơi đây không xa bến đò Bình An, nhưng vẫn chưa rõ từ đây đi đến bến đò như thế nào. Ăn cháo xong, nàng liền ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Trang viên rất lớn, ngoài sân viện nàng ở, xung quanh còn có mấy dãy nhà cao thấp san sát nhau, là nơi ở của quản sự, ma ma và tá điền.

Quản sự không có ở đó, Trần ma ma cũng không biết đã đi đâu, Khương Nguyên tình cờ gặp một lão nông đang đánh xe lừa liền chặn xe ông lại hỏi: "Lão nhân gia, cho hỏi gần đây có trấn nào không? Cách bến đò Bình An bao xa ạ?"

Lão nông kia là tá điền trong trang, đang vội đánh xe lừa đi chở hàng, liền nhanh chóng trả lời nàng: "Cách đây năm dặm có một cái trấn, bến đò Bình An cũng không xa, hơn mười dặm đường, cứ thuê xe từ trên trấn đi là được."

Khương Nguyên hỏi: "Vậy ông có biết thuyền đi về phía tây bắc từ bến đò, mấy ngày có một chuyến không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!