Qua hai ngày, Vân Nhi phát hiện sức khỏe của di nương đã hồi phục không ít. Có lẽ vì đã nghĩ thông suốt, khóe môi nàng thỉnh thoảng lại cong lên, đôi mắt đẹp cũng rạng ngời trở lại.
Thấy di nương vui vẻ, trong lòng Vân Nhi cũng vui theo.
Chỉ có điều, di nương mỗi ngày đều lật đi lật lại sách vở, còn thường xuyên nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy tính điều gì.
Có lần nàng còn vô tình nhắc đến, nếu ra khỏi phủ một chuyến, buổi tối có việc bị chậm trễ không thể về đúng giờ, thì trong phủ sẽ phản ứng thế nào?
Vân Nhi từ nhỏ đã hầu hạ Tam tiểu thư ở Ngưng Hương viện, rất rõ quy củ của Tướng quân phủ. Nàng ta vội vàng ra hiệu nói với di nương, trừ trường hợp đặc biệt, nữ quyến của Tướng quân phủ không được ở lại bên ngoài qua đêm. Ngày trước Tam tiểu thư đi dạo cửa hàng về muộn nửa canh giờ, lo lắng Tam tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lão phu nhân đã sợ đến suýt tái phát bệnh tim, còn Tướng quân thì ra lệnh cho người canh giữ nghiêm ngặt cổng thành, phái cả một đội vệ binh của Thần Sách quân đi tìm Tam tiểu thư.
Vân Nhi nói xong, phát hiện di nương mím chặt môi, ánh sáng trong mắt dường như cũng phai nhạt đi. Nàng nhíu mày suy tư một lúc lâu, rồi lại im lặng lật xem cuốn sách vẽ các tuyến đường đi.
Trời chưa sẩm tối, Bùi Nguyên Tuân đã đến Mộc Hương viện.
Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc, Khương Nguyên đặt cuốn sách trên tay về lại giá sách, đứng dậy ra cửa đón hắn.
Bên ngoài gió lớn lạnh lẽo, thấy nàng đi ra dưới mái hiên, Bùi Nguyên Tuân bước nhanh hơn đến bên cạnh nàng, trầm giọng nói: "Ra đây làm gì? Cứ ở trong phòng đợi là được rồi."
Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Hôm nay Tướng quân về sớm sao?"
Bùi Nguyên Tuân nói: "Ngày mai phải đến bãi săn, hôm nay về sớm một chút."
Ngày đi săn đã được định xong, sớm hơn vài ngày so với kế hoạch ban đầu. Chiều mai hắn phải cùng Thái tử và Ngụy Vương điện hạ khởi hành đến bãi săn trước, nên hôm nay vừa rảnh rỗi, hắn liền đến đây thăm nàng.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu hạnh, khoác ngoài một chiếc áo kép ngắn tay màu hồng đào, cổ áo có một vòng lông trắng mịn, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, khí sắc trông cũng rất tốt. Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, ôn tồn nói: "Hôm nay thấy thế nào?"
Khương Nguyên khẽ cười, nói: "Tướng quân, thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi."
Bùi Nguyên Tuân đưa bàn tay to lớn ra, nắm lấy ngón tay nàng, đôi tay mảnh mai này cũng không còn lạnh như mấy ngày trước, hắn yên tâm gật đầu nói: "Vậy thì tốt."
Vào trong phòng, Bùi Nguyên Tuân ngồi nghỉ trên chiếc ghế tròn bên cạnh giá sách.
Trông hắn đã bận rộn cả ngày, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi, Khương Nguyên đi pha cho hắn một tách trà để tỉnh táo.
Thế nhưng, lúc nàng bưng trà quay lại, lại phát hiện Tướng quân đang đứng bên giá sách, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đang lật xem cuốn du ký kia.
Lòng Khương Nguyên khẽ run lên.
Nàng đặt tách trà lên bàn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân uống trà đi ạ."
Bùi Nguyên Tuân quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, nói: "Từ khi nào lại thích xem du ký rồi?"
Hắn nhớ, trước đây nàng thích xem nhất là mấy cuốn y thư, mỗi lần hắn đến Mộc Hương viện đều thấy y thư được đặt ở nơi dễ lấy nhất trên giá sách, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, cuốn du ký này đặc biệt dễ thấy.
Hắn lật xem qua loa, bên trong kể lại hành trình của một người lữ hành đã đi khắp nam bắc Đại Ung, trong đó đặc biệt ghi chép về địa hình, đường sá, phong tục các nơi, thậm chí còn có cả bản đồ đơn giản, nội dung vô cùng phong phú.
Khương Nguyên mím môi, bình tĩnh nói: "Cuốn sách này đã có từ trước rồi, gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, thiếp tiện tay lật xem, thấy người lữ hành ghi chép rất thú vị."
Bùi Nguyên Tuân đặt cuốn sách về lại chỗ cũ, trầm giọng nói: "Nếu đã thích du ký như vậy, đợi sang năm xuân về ấm áp, nàng đi công vụ cùng ta, cũng để thưởng thức phong cảnh nơi khác."
Hắn dường như đã quên trước cuối năm sẽ cưới Thẩm cô nương về làm chính thê, hắn đi công vụ, nào có đạo lý bỏ mặc tân nương tử ở nhà, lại mang theo thiếp thất ra ngoài?
Tuy nhiên, Khương Nguyên vẫn khẽ "vâng" một tiếng, tỏ ý đồng ý.
Trà nàng pha thơm ngát, dư vị ngọt ngào. Bùi Nguyên Tuân uống hơn nửa tách, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Khương Nguyên đang ngồi đối diện, đôi mắt đẹp không chớp nhìn hắn, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Hắn đặt tách trà xuống, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Khương Nguyên nhẹ giọng nói: "Ngày mai Tướng quân đi săn, khi nào thì về ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!