Cam Châu đường sá xa xôi, cách kinh thành đến ba ngàn dặm, phải đi thuyền nửa tháng, sau đó đổi xe ngựa đi thêm ngàn dặm đường bộ.
Nếu mọi việc thuận lợi, cũng phải mất hơn một tháng mới về đến huyện Thanh Viễn thuộc Cam Châu.
Thôi Nguyệt ở tận huyện Thanh Viễn vẫn luôn nhớ mong Khương Nguyên, nên đã nhờ Thôi Văn Niên mang cho nàng một đôi vòng tay vàng chạm hoa.
Đôi vòng vàng đó vốn là để nàng ấy thêm vào của hồi môn cho Khương Nguyên khi xuất giá, nhưng lúc nãy Tướng quân uy nghiêm ngồi trong sảnh, chuyện của hồi môn không tiện nhắc lại, nên Thôi Văn Niên đã không lấy ra.
Bây giờ tặng cho Khương Nguyên, cuối cùng cũng không phụ lòng dặn dò của trưởng tỷ.
Tuy nhiên, Khương Nguyên cầm đôi vòng tay, trong lòng lại vô cùng hổ thẹn.
Nàng túi rỗng ví không, cũng không kịp chuẩn bị thứ gì để tặng cho Thôi Nguyệt tỷ tỷ.
Thôi gia ở huyện Thanh Viễn không phải là nhà đại phú đại quý, nhưng cũng có của ăn của để. Khương Nguyên không thân không thích, ở trong phủ Tướng quân lại không có sản nghiệp riêng, có lẽ việc dành dụm được chút tiền phòng thân là vô cùng khó khăn.
Thôi Văn Niên nhìn ra tâm tư của nàng, bèn tùy ý nói vài câu đùa rồi cho qua chuyện.
Bến thuyền ở ngoài thành ba mươi dặm, trên đường đi họ trò chuyện về những chuyện gần đây, khi mặt trời xế bóng thì cũng đã đến nơi.
Nàng lưu luyến không rời nhìn Thôi Văn Niên và Ngưu nhị thúc lên thuyền.
Thuyền đi mỗi lúc một xa, bóng người trên thuyền cũng biến thành một chấm đen mờ mịt, nhưng Khương Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế tiễn biệt, đứng bất động bên bờ sông.
Gió cuối thu đột ngột thổi qua, ánh sáng trước mắt dần dần ảm đạm.
Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đã bị một tầng mây đen như chì bao phủ.
Sắp mưa rồi.
Đông Viễn đánh xe ngựa tới, nói với nàng: "Di nương, về phủ thôi ạ."
Khương Nguyên ngoái đầu nhìn lại hướng con thuyền rời đi vài lần nữa, rồi mím môi gật đầu.
Xe ngựa chạy nhanh như gió, khi còn cách ngoại thành chừng hai mươi dặm, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi lốp bốp.
Mưa to gió lớn, con ngựa kéo xe nhất quyết không chịu đi tiếp trong mưa.
Cách đó không xa có một khách đ**m có thể dừng chân, Đông Viễn bèn đánh xe vào chuồng ngựa của khách đ**m, mời Khương Nguyên xuống xe tránh mưa trước.
Sau khi đỗ xe xong, Đông Viễn tự mình quyết định thuê một gian thượng phòng, để Khương Nguyên vào phòng uống trà nóng nghỉ ngơi.
Tướng quân đã dặn phải đi nhanh về nhanh, nhưng mưa lớn thế này, e là tối nay không về phủ Tướng quân được. Đông Viễn không dám tự ý quyết định cho Khương Nguyên ở lại bên ngoài, bèn tìm một tiểu nhị chạy vặt trong khách đ**m, nhờ hắn ta đội mưa chạy một chuyến về phủ Tướng quân truyền lời.
Màn đêm buông xuống, mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngớt đi.
Khương Nguyên đứng tựa cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn những cành cây khô đang chao đảo trong mưa gió.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vang lên một tiếng "kẽo kẹt".
Tưởng là nữ tiểu nhị của khách đ**m đến đưa cơm nước, Khương Nguyên không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Cứ đặt trên bàn đi."
Người kia không nói gì, mà đứng ở ngưỡng cửa, trầm giọng hỏi: "Vẫn chưa dùng bữa sao?"
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, vô cùng quen thuộc. Khương Nguyên kinh ngạc quay đầu, thấy Bùi Nguyên Tuân đang sải bước về phía mình.
Hắn đã bị dính mưa, trường bào màu đen huyền ướt sũng, dính sát vào người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!