Chương 15: Thiếp muốn ra bến đò ngoại thành tiễn Nhị thúc và Nhị ca

Thấy sắc mặt Tướng quân trầm xuống, Khương Nguyên lo lắng nắm chặt ngón tay.

Nàng không biết mình đã nói sai ở đâu, hay làm gì không tốt khiến Tướng quân không vui.

Nàng nhìn chiếc mũ đầu hổ trong tay, nghĩ đến một khả năng. Trước đây Thẩm cô nương đến phủ thăm Nhị nãi nãi, món quà tặng tiểu thiếu gia chắc chắn là vật quý hiếm, so với nó, thứ nàng tặng cho Nhị thiếu gia quả thực quá tầm thường. Nhưng nàng không có món đồ nào đáng giá, chỉ có thể dùng thứ này để bày tỏ tấm lòng của mình.

Khương Nguyên cắn môi, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, nếu chàng thấy không hợp, vậy thiếp sẽ nghĩ cách khác."

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc lâu, nói: "Không có, rất hợp."

Nghe hắn nói vậy, Khương Nguyên mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc mũ đầu hổ này đã làm được một nửa, chỉ cần khâu xong hai chiếc tai hổ trên đỉnh mũ là có thể dùng chỉ đen thêu chữ Vương lên trán mũ. Nàng thấy chiếc mũ này rất đáng yêu, nếu bỏ đi không dùng thì thật đáng tiếc.

Khương Nguyên khẽ mỉm cười, nói: "Tướng quân thấy hợp là được rồi, thực ra thiếp cũng rất thích."

Bùi Nguyên Tuân ngước mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Chiếc mũ này, nàng có thể làm hai cái không?"

Khương Nguyên có chút kinh ngạc, nàng không biết tại sao Tướng quân lại muốn nàng làm thêm một cái nữa. Nhưng cái này nàng làm vẫn chưa được tốt lắm, nếu làm thêm một cái, chắc chắn sẽ đẹp hơn. Nàng gật đầu nói: "Được ạ, chỉ là tốn chút công sức."

Bùi Nguyên Tuân nói: "Vậy thì làm thêm một cái. Một cái gửi đến Cát Tường Viện, một cái để ở chỗ nàng, sau này sinh được con nối dõi thì giữ lại cho nó."

Khương Nguyên nhướng mày, nhìn hắn với vẻ khó tin.

Cho dù sau khi Tướng quân thành thân có cho phép nàng sinh con, thì đó cũng là chuyện của rất lâu sau này, cớ gì phải chuẩn bị mũ cho đứa trẻ trước? Nhưng hắn đã nói vậy, vẻ mặt lại rất nghiêm túc, mang theo ý không cho phép bàn cãi, Khương Nguyên đành phải đáp lời.

Bùi Nguyên Tuân nghe nàng đồng ý, sắc mặt lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút.

Hắn ngồi trong phòng khoảng nửa giờ, nhìn Khương Nguyên uống hết thang thuốc trừ phong hàn rồi mới vén áo bào đứng dậy rời đi.

Hôm nay không phải là ngày ở lại Mộc Hương Viện, hắn đương nhiên sẽ không ở lâu.

Màn đêm buông xuống, cơn mưa phùn lất phất đã tạnh, Khương Nguyên cầm một chiếc ô giấy dầu màu đỏ sẫm, tiễn hắn ra đến cổng viện.

Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng nói: "Bên ngoài trời lạnh, nàng về đi."

Mộc Hương Viện cách Thận Tư Viện quá xa, phải đi mất một khắc, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân cầm ô đi đi, có thể trời sẽ mưa lại."

Bùi Nguyên Tuân nói: "Chỉ là chút mưa nhỏ, không cần cầm."

Nói xong, hắn liền xoay người sải bước rời đi.

Đi được một đoạn, hắn bất giác dừng bước, chắp tay sau lưng quay người lại.

Khương Nguyên đứng cách cổng viện vài bước, dõi theo bóng hắn rời đi.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngoài màu xanh nhạt, bên trong là chiếc váy dài màu hạnh chạm tới mu bàn chân. Vì đang dưỡng bệnh trong viện, mái tóc đen dài mềm mại của nàng không được búi lên, mà chỉ dùng một dải lụa màu xanh biếc buộc hờ, vắt tuỳ ý trên vai trái.

Mưa phùn lất phất rơi, nàng cầm ô giấy dầu, ngẩn ngơ nhìn về phía hắn. Thấy hắn dừng bước quay lại, nàng rõ ràng có chút ngạc nhiên, nàng khẽ vẫy chiếc ô trong tay, ý hỏi hắn có muốn cầm ô về không.

Bùi Nguyên Tuân lắc đầu, im lặng một lúc rồi quay người tiếp tục đi về phía Thận Tư viện.

Hắn sải bước đi, nhưng đột nhiên cảm thấy, cơn mưa này quá nhỏ, mà những ngày cố định hắn đặt ra để qua đêm, thật sự là quá nghiêm khắc.

Khương Nguyên đã khỏi bệnh phong hàn, chiếc mũ đầu hổ cũng đã làm xong.

Hôm đó, nàng làm xong bữa sáng, sang phòng bên gọi Vân Nhi dậy dùng bữa, còn mình thì mang theo mũ đầu hổ và một ít bánh phục linh mới làm đến Cát Tường Viện.

Trên đường đi, nàng nghe thấy mấy người hầu gái đang nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!