Khi tỉnh lại lần nữa, đã qua giờ Thìn ngày hôm sau.
Khương Nguyên mở mắt, nhìn trừng trừng l*n đ*nh màn sa màu xanh xa lạ, nhất thời có chút sững sờ.
Đây không phải Mộc Hương Viện, nàng đã ngủ ở đâu?
Bên cạnh rất ấm, có hơi thở ấm áp quen thuộc mà trầm ổn.
Khương Nguyên lặng lẽ quay đầu, phát hiện Tướng quân đang nằm bên cạnh nàng, bờ vai rộng lớn thẳng tắp của hắn kề sát vai nàng, tầm mắt khẽ dời lên trên, có thể thấy đôi mày kiếm anh tuấn của hắn đang hơi nhíu lại, nhắm mắt ngủ say sưa.
Khương Nguyên có chút ngây người.
Đây là Thận Tư Viện, nàng đang ngủ trên giường của Tướng quân, trước nay Tướng quân chưa bao giờ để nàng ở lại Thận Tư Viện lâu, tối qua sao nàng lại ngủ ở đây?
Một lát sau, ký ức mơ hồ dần hiện lên trong đầu, dường như ban đầu nàng đã đợi hắn rất lâu, không trụ được nên gục xuống bàn nghỉ ngơi, sau đó, Tướng quân nói nàng bị sốt, còn cho nàng uống thuốc.
Khương Nguyên nghiêng mắt nhìn mày mắt của hắn, tự trách cắn môi.
Nàng là thiếp thất của Tướng quân, vốn nên hết lòng hầu hạ hắn, sao có thể ngược lại để Tướng quân chăm sóc mình chứ?
Trước đây chưa đến giờ Thìn hắn đã dậy, lúc này trời bên ngoài đã sáng rõ mà vẫn còn ngủ, chắc chắn là do tối qua ngủ không đủ giấc nên mới ngủ bù.
Khương Nguyên cuộn mình trong chăn, muốn động mà không dám động, nàng sợ mình cử động sẽ làm Tướng quân tỉnh giấc, nhưng hai người ngủ cùng một chỗ, nàng lại lo bệnh phong hàn của mình sẽ lây sang cho hắn.
Ngay lúc nàng đang rối rắm không biết làm sao, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Bùi Nguyên Tuân mở mắt nhìn nàng, giọng nói có chút khàn khàn: "Tỉnh rồi à? Đã đỡ hơn chưa?"
Cổ họng Khương Nguyên hơi đau, còn có chút ngạt mũi, đây đều là những triệu chứng thường gặp của bệnh phong hàn, không tính là nghiêm trọng, nàng vội nói: "Đa tạ Tướng quân, thiếp đã đỡ hơn nhiều rồi."
Lúc nói chuyện nàng có chút giọng mũi, đôi mắt cũng long lanh ngấn nước, Bùi Nguyên Tuân đưa bàn tay to ra, lòng bàn tay đặt lên trán nàng, vẻ mặt nghiêm túc thử nhiệt độ.
Lòng bàn tay khô ráo rất ấm, Khương Nguyên mím chặt môi, vô thức mở to mắt nhìn hắn.
Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân thu tay lại, vén chăn đứng dậy xuống giường, nói: "Tuy đã hết sốt nhưng cũng không thể lơ là, phải uống thuốc đúng giờ mỗi ngày."
Hắn vừa nói vừa bước lớn đến bên giá áo, đưa tay lấy một chiếc áo choàng, Khương Nguyên gật đầu, nhớ ra hắn đang quay lưng về phía mình, không thấy được động tác gật đầu của nàng, bèn khẽ "vâng" một tiếng.
Bùi Nguyên Tuân không nói gì thêm.
Hắn đứng ngược sáng, thân hình cao lớn vẫn uy nghiêm thẳng tắp như mọi khi, Khương Nguyên nhìn hắn mặc áo choàng vào, vội vàng xuống giường, chỉ là lúc đứng dậy vội vàng liếc qua, phát hiện mình vậy mà đang mặc áo ngủ màu trắng ngà của Tướng quân.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, vừa thắt đai áo, vừa xỏ giày thêu bước nhanh đến bên cạnh hắn, đợi khi rảnh tay liền giúp hắn thắt đai lưng.
Chiếc áo ngủ khoác trên người nàng, chiều dài khoảng đến đầu gối, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt, có thể thấy được bắp chân trắng nõn thon thả đang duỗi thẳng của nàng, hắn dời mắt đi, im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Đợi nàng khỏi hẳn phong hàn rồi hãy đến thỉnh an mẫu thân."
Khương Nguyên cúi đầu, nhẹ giọng nói được.
Nàng cẩn thận thắt chặt đai lưng cho hắn, rồi lại đi lấy miếng ngọc bội hắn thường đeo.
Ngọc bội chỉ còn lại nửa, lúc Khương Nguyên mang đến, Bùi Nguyên Tuân đột nhiên nhớ ra, nửa còn lại đã được dùng làm tín vật tặng cho Thẩm Hi.
Hắn mấp máy môi định nói rồi lại thôi, chờ Khương Nguyên hỏi.
Nhưng vẻ mặt Khương Nguyên vẫn như thường, nàng cẩn thận đeo ngọc bội lên đai lưng của hắn, sau đó khẽ lay mấy sợi tua rua trên đó để chỉnh cho ngay ngắn, nhỏ giọng nói: "Tướng quân, được rồi ạ."
Bùi Nguyên Tuân khẽ "ừ" một tiếng.
Nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều, nhưng, chuyện hắn sắp định thân, vẫn cần phải cho nàng biết một tiếng.
Hắn vốn không muốn nói cho nàng biết lúc này, dù sao hôm qua nàng mới bị phong hàn, cơ thể còn yếu, nhưng, nửa miếng ngọc bội kia đã biến mất, người tinh ý như nàng, chắc hẳn trong lòng sẽ có thắc mắc, hơn nữa, ngày định thân cũng không còn xa, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!