Chương 13: Chủ tử tối ngay ngủ ở chính phòng hay là đến thư phòng ạ?

Trở lại Mộc Hương Viện, Khương Nguyên ngơ ngẩn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân bên cửa sổ.

Trong phòng không thắp đèn, bốn bề tối tăm mờ mịt.

Trăng lạnh không biết đã lên từ khi nào, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu rọi lên gò má trắng bệch như giấy của nàng.

Hồi lâu sau, nàng vịn vào mép bàn chậm rãi đứng dậy, lấy mấy món trang sức trong hộp trang điểm nhét vào túi gấm cất kỹ.

Sáng sớm hôm sau, triệu chứng phong hàn càng nặng hơn, toàn thân đau nhức rã rời, đầu óc choáng váng, phải uống liền hai chén trà nóng để tỉnh táo mới miễn cưỡng gượng dậy được đôi chút.

Bên ngoài trời đã qua giờ Thìn, ước chừng lúc này Ngọc Hà vừa bị người môi giới dẫn đi, Khương Nguyên đứng dậy nhét túi gấm vào trong tay áo, đến Như Ý Đường thỉnh an Lão phu nhân.

Ân lão phu nhân vừa nhìn thấy Khương Nguyên, sắc mặt liền sa sầm.

Nguyên Tuấn trước đây rất hiếu thuận hiểu chuyện, bây giờ lại dám lén lút nuôi ngoại thất, chẳng phải là do tên biểu ca nương gia của nàng xúi giục sao! Hơn nữa, nha hoàn của nàng lại dám xúc phạm chủ tử, cũng không biết di nương nàng ta quản giáo thế nào! Nói đi nói lại, những chuyện này đều liên quan đến nàng, thật khiến người ta tức không chịu nổi!

Khương Nguyên cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, biểu ca của con không làm nên được việc gì, Nhị gia bị huynh ấy mê hoặc, Ngọc Hà lại xúc phạm Nhị nãi nãi, những chuyện này con đều có lỗi, con nên đến xin lỗi Nhị nãi nãi."

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Ân lão phu nhân mới dịu đi đôi chút, nhưng vẫn lạnh mặt chất vấn: "Ngươi định tạ lỗi thế nào?"

Khương Nguyên đáp: "Nhị gia và Nhị nãi nãi vui mừng đón quý tử, con muốn ra phủ mua một ít gấm vóc tơ lụa thượng hạng, làm cho đứa bé một chiếc mũ đầu hổ, xem như là chút tấm lòng của con."

Mũ đầu hổ mang ý nghĩa cát tường uy vũ, trừ tà đuổi bệnh, rất hợp với tiểu thiếu gia. Tay nghề thêu thùa của nàng cũng không tệ, chiếc mũ đầu hổ làm ra chắc hẳn cũng sẽ rất đẹp.

Ân lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận cách tạ lỗi này của nàng "Chỉ làm mũ thôi thì chưa đủ, ngươi còn phải đến Cát Tường Viện xin lỗi cho đàng hoàng."

Khương Nguyên khẽ nói vâng.

Ân lão phu nhân thấy nàng cũng biết điều, bèn nói: "Vậy thì cho phép ngươi hôm nay ra phủ, mua xong đồ thì về ngay, không được ở bên ngoài lâu."

Không có lệnh của Lão phu nhân thì không thể ra khỏi cửa phủ, bây giờ Lão phu nhân cho phép nàng ra ngoài, Khương Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đi xe ngựa ra ngoài, dừng lại trước một tiệm gấm vóc.

Khương Nguyên đội nón có mạng che mặt rồi xuống xe.

Nàng nói với phu xe: "Ta cần phải xem kỹ trong tiệm một lúc, ngươi không cần đợi ở đây, cứ tự đi dạo đi, đến giờ Mùi một khắc thì quay lại đây đón ta."

Phu xe kia mừng rỡ được nhàn rỗi, đợi hắn ta đánh xe đi nơi khác, không còn chú ý đến bên này nữa, Khương Nguyên mới xách váy, bước nhanh về phía tiệm cầm đồ cách đó không xa.

Trong túi gấm có mấy món trang sức, đều là Tướng quân ban cho nàng, cầm được tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc. Khương Nguyên không lấy bạc nén mà bảo tiểu nhị đổi thành ngân phiếu.

Nàng cất kỹ ngân phiếu, lần theo ký ức của mình, tìm đến chỗ môi giới mà ngày trước cửu mẫu đã bán nàng đi.

Người môi giới lật sổ sách, nói: "Ngươi muốn mua tỳ nữ à? Thật không may, sáng nay vừa có một nha hoàn từ phủ Tướng quân bị bán đến, đã bị Hồng Ngọc Lâu nhìn trúng rồi. Bên đó đã trả mười lượng bạc, lát nữa sẽ đến dẫn người đi."

Hồng Ngọc Lâu là thanh lâu kỹ viện, Khương Nguyên thầm mừng vì mình đã đến sớm một bước, Ngọc Hà vẫn chưa bị đưa đi.

Khương Nguyên sửa lại chiếc nón, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta muốn mua tỳ nữ này thì sao?"

Người môi giới liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt cô nương này che kín mít, không nhìn ra thân phận gì "Giao dịch đã xong, nếu một bên đổi ý thì phải trả gấp năm lần tiền đặt cọc, nếu cô nương muốn mua..."

Nói rồi, người môi giới kia đưa tay ra lật qua lật lại hai lần "Một trăm lượng, không thì miễn bàn."

Một trăm lượng bạc đủ để mua mười nha hoàn, bất cứ ai biết tính toán cũng sẽ không làm ăn kiểu này.

Người môi giới đang nghĩ cô nương này chắc chắn sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn, thì hai tờ ngân phiếu đã được đặt ngay dưới mắt hắn ta.

Bạc đã nhận, khế ước bán thân của Ngọc Hà cũng được giao ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!