Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc" dồn dập.
Bùi Nguyên Tuân nghe thấy tiếng động, mở đôi mắt đen sâu thẳm như sao trời.
Hắn quay mắt nhìn sang bên cạnh.
Khương Nguyên vẫn đang ngủ say, có lẽ đã nghe thấy tiếng gõ cửa vừa rồi, hàng mi dài rậm của nàng khẽ run lên mấy cái, dường như có dấu hiệu sắp tỉnh.
Bùi Nguyên Tuân trầm giọng nói: "Ngủ đi, ta ra xem có chuyện gì."
Khương Nguyên mơ màng "ừm" một tiếng.
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng một lát, đắp lại góc chăn cho nàng, rồi nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, khoác áo choàng rồi lặng lẽ đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Khương Nguyên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, bỗng nhiên tỉnh táo hoàn toàn.
Bên ngoài trời còn mờ mịt tối tăm, chưa đến lúc rạng sáng, nếu không có chuyện quan trọng, Đông Viễn sẽ không làm phiền Tướng quân.
Không biết là chuyện công vụ quan trọng hay là chuyện trong phủ, nhưng bất kể là gì, Tướng quân đã dậy rồi, nàng cũng không tiện ngủ thêm nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên vội vàng xuống giường búi tóc, mặc y phục.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau và tiếng nói chuyện khe khẽ, dường như tất cả mọi người trong sân đều đã thức dậy bận rộn.
Khương Nguyên đẩy cửa đi ra, rảo bước ra ngoài phòng, đi vòng qua một đoạn hành lang quanh co, đến gian chính phòng nơi Lão phu nhân ở.
Dưới mái hiên gian chính phòng treo đèn lồng, Tôn ma ma dẫn theo mấy tỳ nữ bận rộn ra vào, Ân Lão phu nhân lúc này cũng đã khoác y phục ngồi dậy, bà sa sầm mặt, vẻ mặt vô cùng lo lắng, luôn miệng dặn dò: "Thu dọn đồ đạc một chút, không thể chậm trễ được, mau về phủ..."
Không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều vội vã, thấy Bùi Nguyên Tuân chau mày chắp tay sau lưng đứng ngoài hiên, Khương Nguyên bước đến bên cạnh hắn, khẽ hỏi: "Tướng quân, có chuyện gì vậy?"
Bùi Nguyên Tuân chau mày nhìn nàng không nói gì, một lát sau, hắn liếc Đông Viễn, ra hiệu cho hắn ta trả lời Khương Nguyên.
Đông Viễn do dự một lát, đắn đo rồi hạ giọng nói: "Di nương, Nhị gia cho người truyền lời, nói là Nhị nãi nãi đau bụng, hình như sắp sinh, muốn Lão phu nhân và Tướng quân mau chóng trở về."
Khương Nguyên có chút bất ngờ.
Nhị nãi nãi còn một tháng nữa mới đến ngày sinh, sao lại sinh non?
Hơn nữa, theo Khương Nguyên quan sát, thai của Trịnh Kim Châu luôn rất ổn định, thân thể nàng ta khỏe mạnh, khẩu vị cũng tốt, nếu không có tác động từ bên ngoài, đáng lẽ sẽ không sinh non.
Khương Nguyên suy nghĩ rồi hỏi: "Nhị nãi nãi có phải bị ngã, hay là bị hoảng sợ không?"
Đông Viễn không biết nên nói thế nào.
Hắn ta liếc nhìn chủ tử, chủ tử vẻ mặt nghiêm nghị, sắc mặt lạnh như sương, rõ ràng là vô cùng không vui.
Đông Viễn gãi đầu, nói qua loa với Khương Nguyên: "Di nương, Nhị gia không nói rõ, thuộc hạ cũng không biết."
Nói xong, hắn ta bảo phải ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, rồi quay đầu sải bước ra ngoài.
Khương Nguyên luôn cảm thấy Đông Viễn vừa rồi ấp úng, dường như có chuyện không tiện cho nàng biết, mà hắn ta vội vàng rời đi cũng là để tránh nàng hỏi thêm.
Nàng nhìn về phía Tướng quân.
Trong ánh ban mai mờ tối, đôi môi mỏng của hắn mím chặt, mày kiếm chau lại, khí thế vừa uy nghiêm vừa rét lạnh. Cảm nhận được ánh mắt của Khương Nguyên, hắn chau mày quay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc.
Khương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi, bàn tay giấu dưới tay áo bất giác nắm chặt lại.
Nàng hoang mang lo lắng, nhưng lại không dám hỏi thêm hắn điều gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!