Nói gì thì nói, Tạ Ninh vẫn còn rất tức giận vì bị Hạ Huyễn Thần lừa gạt.
Nếu không phải Trần Xuyên là người thật thà không biết nói dối, giờ này chắc cô vẫn còn đang lang thang trên đường chứ không phải ngồi ăn bữa tối thịnh soạn ở Thượng Thực như thế này.
"Anh ngồi yên ở đó, cấm không được bén mảng đến gần em dù là nửa bước."
Hạ Huyễn Thần càng thêm ăn nói khép nép như cô vợ nhỏ:
"Anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?"
Thật ra trong lòng Tạ Ninh biết rất rõ, Hạ Huyễn Thần làm vậy chỉ vì lo lắng cho cô quá thôi.
Anh tự tin nắm trong tay thứ có thể khiến phía Châu Sa và Lương Tịnh Nhu cúi đầu nhận thua, cho nên anh cảm thấy không cần đến cô đích thân ra trận.
Nhưng ai bảo anh lại không chịu bàn bạc trước với cô, tự mình nghênh chiến với địch, vậy thì đừng trách cô giận dỗi một chút.
"Anh nghĩ Châu Sa sẽ đồng ý làm theo yêu cầu của chúng ta chứ?"
Tạ Ninh vuốt cái bụng tròn vo, thoải mái nấc lên một cái rồi mới ngẩng đầu hỏi Hạ Huyễn Thần đang chống cằm ngắm nhìn cô từ này đến giờ.
"Cô ta có một ngày để suy nghĩ, nhưng anh nghĩ là sẽ."
Nói đến đây Hạ Huyễn Thần híp mắt gõ vào mặt bàn một cái:
"Cho dù không làm theo thì đã làm sao? Trễ nhất đến tối mai hướng gió sẽ đổi chiều, khi đó mọi thứ sẽ không kết thúc một cách êm đẹp đâu."
"Còn em, hồi nãy đã nói gì với Châu Sa?"
Tạ Ninh ngẩn người, nhớ đến cuộc hội thoại vừa rồi trước khi Châu Sa rời đi.
Lúc đó cô đã mở cửa đuổi theo phía sau.
"Châu tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi hồi nãy của tôi!"
Tạ Ninh đứng trên bậc thang nhìn xuống bóng dáng gầy gò thê lương của Châu Sa, dù trên người cô là một chiếc áo lông đắt đỏ nhưng Tạ Ninh vẫn thấy cô ta mơ hồ run lên từng chập.
"Câu hỏi gì? Tôi thấy chúng ta không có gì để nói với nhau nữa cả." Châu Sa không quay đầu nhìn lại.
"Từ đầu đến cuối, tôi đều không có ý định chen vào mối quan hệ của hai người. Tôi còn rất tích cực hỗ trợ trong công cuộc đưa cô và anh ấy về bên nhau. Cô hẳn là cảm nhận được điều này mà, hà cớ gì cô lại úp cho tôi cái nồi làm người thứ ba vậy Châu tiểu thư?"
Tạ Ninh rành rọt lặp lại từng chữ một:
"Trong trí nhớ của tôi, cô không phải là người có thể nhẫn tâm hãm hại người khác."
"Ha… cô thì biết cái gì mà nhận định người khác chứ? Tôi như thế nào không cần cô quan tâm. Nếu không phải có Hạ Huyễn Thần che chở, lúc này Tạ Ninh cô cũng không có khả năng thanh nhàn mà đứng ở đây."
Châu Sa cười nửa miệng, ngữ điệu đầy tính công kích và châm chọc.
"Cô nghĩ là không có Hạ Huyễn Thần thì tôi không thể vượt qua được sóng gió này hay sao?"
Tạ Ninh mỉm cười.
"Cô sai rồi, Châu tiểu thư. Khi đồng ý đi đến cuộc hẹn này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đấu tranh đến cùng. Chắc cô không biết, toàn bộ tin nhắn và những cuộc điện thoại giữa hai ta từ lúc tham gia dự án"Thiên hạ
"tôi đều sao lưu lại toàn bộ. Người thông minh khi nhìn vào sẽ nhận ra ngay, từ đầu đến cuối giữa tôi và cô cùng Hạ Huyễn Thần tồn tại mối quan hệ thế nào. Còn nếu những thứ này không đủ thuyết phục ư? Tôi còn rất nhiều bạn bè đều là những người là nhân viên của đoàn làm phim dự án"Thiên hạ
". Họ có thể đứng ra nói giúp cho tôi. Tôi làm việc ngay thẳng, mọi người đều thấy rõ, không có gì phải sợ."
"Chỉ một vài người không có chút tiếng nói đứng ra bênh vực cô, cô nghĩ cộng đồng mạng sẽ nghe ư?" Châu Sa hừ một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!