Phim trường Vĩnh Lợi chia ra làm nhiều khu vực, bên ngoài chính là khu dân cư mới mở với tòa cao ốc, đường sá và dãy biệt thự liền kề, nhưng đi tận sâu vào bên trong chính là rừng cây xanh mát, hồ nước mênh m.ô.n. g cùng những rặng núi thấp thoáng.
Sáng nay khi đi đến đây, Tạ Ninh đã thấy một hàng những chiếc xe đắt đỏ nằm đầy trong bãi đậu xe, khác hẳn với cảnh vắng vẻ ngày thường.
Có vẻ đúng là đoàn phim lớn từ thủ đô, quy mô và khí thế cuồn cuộn như biển.
Sự xuất hiện của ê kíp lạ mặt này khiến tất cả nhân viên trên phim trường xôn xao một trận, đi bất cứ chỗ nào cũng nghe mọi người bàn tán về họ.
Tiết Văn Phi trước đó đã đảo một vòng, lúc này đang ngồi thẫn thở than thở:
"Nhìn dàn máy móc và đạo cụ của bên đó mà phát mê đi được."
"Chỉ là một bộ phim ngắn quảng cáo cho thương hiệu trang sức mà bọn họ có thể làm rầm rộ đến mức này." Trương Vũ Triết tặc lưỡi, không nghĩ người của Đô Thành lại có thể phóng tay đến mức này, đúng là lấy d.a. o mổ trâu để g.i.ế. c gà mà.
Hôm nay quản lý của Cố Diệc Hoành cũng đến đây, đang nhấp nha nhấp nhổm muốn lôi kéo cậu ấy đi ra ngoài một chuyến, nhưng ngặt nỗi Cố Diệc Hoành chỉ một mực bám lấy Tạ Ninh không buông.
"Chị Ninh Ninh của em, chị nghĩ một ngày nào đó, em có thể tham gia một dự án phim có quy mô sản xuất lớn như vậy không ạ?"
Tạ Ninh vừa kiểm tra các phân cảnh sẽ quay trong ngày hôm nay, vừa gật đầu:
"Tất nhiên rồi, nếu cậu cố gắng trau dồi khả năng diễn xuất, với ngoại hình sáng láng cỡ này, chắc chắn sẽ một đường thăng tiến."
"Em nghe lời chị Ninh Ninh của em, sau khi được tham gia bộ phim đầu tay của chị, em đã tìm thầy giáo dạy diễn xuất, một tuần ba buổi, vẫn luôn đều đặn đi học cho đến bây giờ."
"Có tinh thần cầu tiến như vậy là rất tốt."
Tạ Ninh ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nở nụ cười động viên chân thành.
"Vậy Ninh Ninh của em, em như vậy có phải nên được thưởng không?" Cố Diệc Hoành bắt đầu giở giọng mèo nheo, chẳng hề kiêng nể mọi người chung quanh.
Tạ Ninh không chịu nổi cái đuôi nhõng nhèo này, liền nhanh chóng gật đầu:
"Được rồi, cafe trà sữa, muốn uống cái gì, hôm nay tôi mời tất."
"Thêm một bữa ăn tối nữa, được không?"
"Được, không thành vấn đề."
Vừa nói đến đây, một tiếng hét vang dội của trợ lý Cố Diệc Hoành đã cắt ngang mọi thứ.
Cô bé hiển nhiên từ chỗ khác chạy vào khu vực quay phim của đoàn đội Tạ Ninh, dáng vẻ tất cả, gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển không ra hơi.
"Ôi mẹ ơi…Hạ…nam thần!!!"
Thấy cô bé cứ lắp bắp mãi, Cố Diệc Hoành không nhịn được hối thúc:
"Sao thế, cậu gặp ma?"
Không phải ma.
Cô bé trợ lý xua tay nhảy cẫng lên, âm thanh cao vút không khể kiềm chế.
"Là nam thần của em, không ngờ anh ấy lại xuất hiện ở đây?" Còn vừa nói vừa khóc.
"Hạ Huyễn Thần, anh ấy chính là nam diễn viên chính của đoàn phim lớn từ Đô Thành đến đây quay phim. Chính là anh ấy."
Tin tức vừa được tung ra trở thành quả b.o. m oanh tác khắp ngóc ngách phim trường Vĩnh Lợi, khiến mọi người chấn động.
Hạ Huyễn Thần là ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!