Chương 45: (Vô Đề)

Hạ Huyễn Thần chưa bao giờ hứng thú với việc tham gia sự kiện và tiệc tối của giới thượng lưu tư bản. 

Nếu không vì cương vị đại sứ nhãn hàng và hợp đồng đã ký kết, anh thà nằm ở nhà đọc kịch bản và nghe Tạ Ninh ồn ào bên cạnh còn tốt hơn.

Sau khi từ chối đến ly rượu thứ mười với lý do sức khỏe, Hạ Huyễn Thần chán ngán nới lỏng cổ áo, ra hiệu cho Trương Bình và Hứa Phi chuẩn bị trở về.

Nếu là người thuộc vòng tròn tư bản lâu năm, tiếng tăm của nhà họ Hạ ở Yên Kinh chắc hẳn là không thể không biết, cho nên Hạ Huyễn Thần không cần quá câu nệ ở trước mặt bọn họ. 

Chỉ cần làm tốt các bước xuất hiện ban đầu để bộ phận truyền thông có hình ảnh đi bài là đủ.

Dù sao giới fan hâm mộ cũng chỉ cầu mong được nhìn thấy thần tượng của họ mỗi ngày, còn việc giao lưu trong các mối quan hệ rối rắm này ra sao, ai quan tâm chứ.

Sau khi qua loa nói thêm vài câu khách sáo, cảm thấy đã đạt được thêm một số lợi ích nhất định, Hạ Huyễn Thần dợm nhấc chân muốn rời đi, màn hình điện thoại vang lên tiếng thông báo.

[Dì Lệ: có phiền không nếu tôi gọi điện thoại cho anh?]

Hạ Huyễn Thần híp mắt đọc lại một lần nữa, trong lòng tự xác định đây có phải là tin nhắn của dì Lệ hay không.

Những khi anh ra ngoài làm việc, dì Lệ rất ít khi quấy rầy, trừ khi là chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến ông bà nội của anh ở nhà chính tại Yên Kinh.

Hạ Huyễn Thần trầm ngâm một lúc, ngón tay miết lên màn hình lúc tắt lúc sáng, cuối cùng ấn thực hiện cuộc gọi.

Ngay lập tức rơi vào tai anh là chất giọng lanh lảnh của Tạ Ninh.

"Anh Thần, may quá cuối cùng anh cũng gọi lại. Dì Lệ cứ nói với tôi là anh chắc sẽ không nhìn thấy tin nhắn đâu."

Hạ Huyễn Thần mỉm cười, dịu dàng áp điện thoại lên một bên tai, cũng không ngại xung quanh đang có mấy người đang chú ý đến mình.

"Có chuyện gì mà gọi cho tôi thế?"

"À, không có gì quan trọng đâu." Tạ Ninh gãi đầu dò hỏi:

"Hôm nay anh ra ngoài, không biết từ chỗ của anh ghé qua tiệm bánh Moko ở gần quảng trường trung tâm thương mại Grand Plaza có tiện không? Tự nhiên tôi muốn ăn bánh pudding bơ phô mai ở đó?"

Không thấy Hạ Huyễn Thần trả lời ngay, Tạ Ninh có đôi phần lúng túng, cuối cùng ỉu xìu nói:

"Nếu không được thì thôi, tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy…"

Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ.

Hạ Huyễn Thần không nhịn được lấy tay bụm miệng, nét mặt nhu hòa đến mức vô thực.

Anh nhẹ nhàng nói với người đang nghe điện thoại bằng chất giọng trầm ấm đầy cưng chiều:

"Sao lại không được, chờ đó, tôi mua về cho em."

Tạ Ninh nhìn điện thoại thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Quả thực nếu cô tỏ ra ngoan ngoãn, Hạ Huyễn Thần sẽ càng ngày càng dễ tính với mình hơn.

Bước đầu như vậy coi như thuận lợi.

Để tỏ lòng biết ơn với Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh lại tiếp tục lôi kéo dì Lệ đi xuống dưới công viên nội khu với lý do cô muốn đón anh về nhà.

Điều này khiến Hạ Huyễn Thần càng thêm kinh ngạc.

Phải biết rằng sau khi bị ép buộc đến đây, Tạ Ninh tỏ ra vô cùng chán chường, suốt ngày chỉ muốn làm ổ trên sofa ở phòng khách.

Nhìn dáng vẻ uể oải của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần và dì Lệ đã trải qua bao phen phải lao tâm khổ tứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!