Chương 44: (Vô Đề)

Những câu nói của Mạch Trường Thanh đã khiến Hạ Huyễn Thần thực sự rất tức giận.

Anh nhìn Tạ Ninh bằng ánh mắt tóe lửa nhưng khóe miệng lại cong thành một nụ cười.

"Em cảm thấy như thế nào? Cậu ta thực sự quan tâm đến em đến mức muốn gửi lời cảm ơn đến tôi đấy."

Ngữ điệu đầy vẻ châm chọc.

Tạ Ninh rụt vai, nhỏ giọng làu bàu:

"Có liên quan gì đến tôi đâu, cũng không phải tôi bảo Mạch Trường Thanh làm như vậy."

Hạ Huyễn Thần mím môi nhìn chằm chằm Tạ Ninh, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.

Đúng thật Tạ Ninh không có lỗi gì trong chuyện này.

Cô ấy tốt bụng, thân thiện và siêng năng chăm chỉ làm việc không có gì sai.

Cô ấy được người yêu thích càng không có vấn đề gì.

Chính vì vậy Hạ Huyễn Thần càng thêm tức giận nhưng lại không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể hậm hực ôm bực bội vào lòng.

Những lời thị uy của anh đối với Mạch Trường Thanh không khác gì đang tự trấn an dỗ dành bản thân.

Nhưng bản thân Hạ Huyễn Thần biết anh đang càng ngày càng không chắc chắn về chuyện giữa anh và Tạ Ninh.

Đó chính là lý do khiến Hạ Huyễn Thần cáu gắt.

Phải làm sao để vỗ về trái tim đang ngày càng nóng nảy đây?

Hạ Huyễn Thần lần đầu tiên cảm thấy rối rắm đến bất lực.

Anh xoa thái dương, nhìn Tạ Ninh bằng đôi mắt nặng nề mà chứa đầy khao khát, thở dài xoay người đi vào thư phòng khóa trái cửa.

Tạ Ninh nằm ườn trên sofa, mí mắt giật giật hướng về căn phòng đóng im ỉm trên lầu.

Chưa từng thấy ai có tính khí thất thường như Hạ Huyễn Thần. 

Chính anh tự nổi giận với cô, rồi cũng chính anh là người hờn dỗi tự nhốt mình trong phòng cả buổi chiều.

Tạ Ninh tặc lưỡi, nhìn dì Lệ đang chống cằm âu sầu ngồi bên cạnh, quyết định nên làm một chút chuyện gì đó có lợi cho bản thân sau này.

"Sắp đến giờ cơm tối rồi, anh có ra ăn chung không?"

Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

"Aizz, hôm nay dì Lệ đặc biệt nấu món đậu phụ sốt chua cay cùng canh sườn củ sen rất là ngon luôn. Tôi còn đặt thêm hai phần pudding sữa dừa cho chúng ta tráng miệng nữa đó, không ăn thật là tiếc lắm luôn."

Cánh cửa chẳng mảy may suy suyển.

"Có vẻ như tôi phải ăn cơm tối một mình rồi, thế thì buồn c.h.ế. t mất. Cả một bàn ăn ngon lành như vậy, đành phải đổ hết đi thôi."

Tạ Ninh thở dài đ.ấ. m n.g.ự. c dậm chân, sau đó giả vở sầu não quay người rời đi.

Cuối cùng cũng có thể khiến cho cái vị đang trầm mặc bên trong chịu xuất hiện trở lại.

"Tôi tưởng em không thích ăn cơm chung với tôi." Vẫn là giọng điệu giận dỗi.

Tạ Ninh cười hề hề:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!