Trước nay cho dù anh có tức giận hay nặng lời cách mấy với cô, Tạ Ninh cũng chỉ là mặt mày trắng bệch rồi cúi đầu xin lỗi liên tục.
Hạ Huyễn Thần bao giờ nhiều Tạ Ninh khóc rấm rứt như thế này.
Hạ Huyễn Thần thở dài một cái, sau đó ôm lấy bả vai cô dỗ dành.
"Được rồi, đừng khóc, tôi chưa làm gì em mà."
"Cái gì mà chưa hả? Anh ức h.i.ế. p tôi đến như vậy rồi mà còn chối ư?" Tạ Ninh thút thít.
Hạ Huyễn Thần vừa xót xa vừa buồn cười:
"Tôi chỉ hôn em một chút thôi mà cũng bị em lên án đến mức này à?"
"Ai đồng ý cho anh hôn tôi chứ hả?"
Tạ Ninh gào lên:
"Anh có biết chỉ có những người yêu nhau, bạn trai bạn gái thì mới được hôn nhau hay không hả?"
Nói đến đây cô nhỏ giọng rầm rì:
"Đã vậy còn hôn lưỡi nữa, cái này tôi chỉ muốn dành cho bạn trai của mình thôi, ai dè lại bị một tên hỗn đản như anh hớt tay trên chứ."
Hạ Huyễn Thần nhướng mày, ánh mắt nguy hiểm:
"Em vừa nói gì? Tôi là gì của em đến bây giờ em vẫn còn nhìn nhận rõ à? Hay là muốn tôi nhắc lại cho em nhớ thêm lần nữa?"
Tạ Ninh bĩu môi ngoẹo đầu sang một bên, rõ ràng là không dám bướng bỉnh đối đầu với anh nữa.
Hạ Huyễn Thần cuối cùng cũng hài lòng với thái độ của Tạ Ninh, anh nghiêng người nằm trên giường ôm chặt cô:
"Tôi với em không thể không liên quan đến nhau, hiểu chưa? Từ nay không được nói những lời như thế nữa, còn những người khác nhanh chóng giải quyết sạch sẽ đi."
Tạ Ninh bị Hạ Huyễn Thần ôm cứng vào lòng không thoát ra được, chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ những gì anh nói.
"Anh như thế này là thực sự khiến tôi phải mang tiếng xấu với mọi người mới hả dạ đúng không?"
Hạ Huyễn Thần cau mày:
"Tiếng xấu cái gì chứ? Tôi với em đều là người trong sạch, đến với nhau cũng vô cùng thanh bạch, có gì mà phải lo sợ."
Nói đến đây, Hạ Huyễn Thần lại à lên một tiếng rồi cười toe toét.
"Có phải là em ghen không? Em là ghen tị với Châu Sa nên mới tỏ thái độ từ chối như thế với tôi."
Cánh tay choàng qua vòng eo nhỏ của Tạ Ninh, cả thân hình gầy gò của cô được kéo sát đến lồng n.g.ự. c của đối phương, ngón tay thon dài bắt lấy chiếc cằm nhọn ép cô quay đầu nhìn về phía mình.
"Đừng tin mấy bài viết vớ vẩn trên mạng đó. Tôi với Châu Sa thật sự không có cái gì hết. Em phải tin tôi." Hạ Huyễn Thần thủ thỉ.
Nhưng Tạ Ninh bị ép buộc cả một đêm đã quá mệt mỏi.
Cô không đáp lại câu nói của Hạ Huyễn Thần, chỉ nhắm nghiền mắt như một sự phản bác ngầm.
"Khuya rồi, anh không tính về ngủ à?"
Hạ Huyễn Thần cười khẽ, dụi đầu vào cần cổ của Tạ Ninh:
"Hôm nay tôi muốn ngủ lại đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!