Nhìn thấy Hạ Huyễn Thần đi đến, trong tay là ly cafe mình chạy đi ra ngoài cả tiếng đồng hồ để mua, Tạ Ninh biết là anh thích nó.
Thế là tâm trạng lo lắng hồi hộp ban nãy đã bay biến sạch sẽ.
Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhe hàm răng trắng bóc với hai chiếc răng thỏ cười toe toét, quay sang Tô Tiểu Lam làm động tác đập tay chiến thắng.
"Anh Thần, cafe này vừa miệng chứ?"
Tạ Ninh lon ton lại gần.
Hạ Huyễn Thần không trả lời, chỉ nhướng mắt nhìn cô một cái.
Tạ Ninh tự cho là anh hài lòng, tiếp tục bô lô ba la:
"Đây là chỗ em mới phát hiện ra đó, hơi xa một chút nhưng chuẩn vị, còn là hạt cafe rang xay tại chỗ luôn nên rất thơm ạ."
Nói xong cô còn làm bộ hít một hơi thật dài.
Trương Bình lo lắng Tạ Ninh lại khiến Hạ Huyễn Thần không vui, lên tiếng cắt ngang: Được rồi.
Tạ Ninh biết Thường Bình đang muốn nhắc nhở mình, vội vàng bụm miệng lại, lỉnh ra đằng sau ôm lấy áo khoác của Hạ Huyễn Thần, muốn thể hiện một chút lòng thành:
"Xin lỗi anh Thần, em vô ý quá, không làm phiền anh đọc kịch bản ạ."
Hạ Huyễn Thần nhăn mũi nhìn Tạ Ninh, thật sự không muốn áo khoác của mình lại bị ám mùi của người khác.
Nhưng lúc này đạo diễn đã gọi anh đứng dậy chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo, cho nên đành nhịn xuống, đi ra khu dựng tiểu cảnh.
Tạ Ninh mân mê áo khoác của Hạ Huyễn Thần trong tay, chất liệu rất mềm, lại ấm nữa, đúng là hàng đắt tiền của thương hiệu nổi tiếng có khác, hơn hẳn chiếc áo bông nỉ mà cô đang mặc.
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói.
"Chị Ninh à, nói ra khí không phải chứ em thấy chị cũng là người thông minh, sắp xếp công việc cũng tốt mà sao lại không biết nhìn sắc mặt người khác thế."
Lý Thanh đến gần cô tự lúc nào, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía hai diễn viên chính đang quay phim nhưng miệng lại nói ra những lời châm biếm.
"Cô nói tiếng người đi được không?"
Kiếp trước Tạ Ninhh dù gì cũng lăn lộn hơn mười năm ở bộ phận sales, khách hàng vớ vẩn cô còn chửi được, huống gì là một trợ lý trẻ tuổi như Lý Thanh.
Lý Thanh sao không hiểu cô ta đang bị Tạ Ninh nói đểu, hùng hổ nhào qua chỉ mặt huỵch toẹt:
"Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô, cô nhìn lại tính nết của mình đi, không thấy là ngay chính cả nghệ sĩ công ty mình còn không vừa mắt mình à?"
Nói xong không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Tạ Ninh khịt mũi:
"Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó hả? Không ăn được thì muốn đạp đổ? Người ở Thần Uy Bạo Vũ ai cũng yêu thương nhau hết, đừng có chơi trò khích tướng gây chia rẽ nội bộ, trò này xưa rồi."
"Trời ạ, nhìn mà xem, biểu hiện của anh Thần rõ ràng đến như thế, cô bị mù à?" Lý Thanh vỗ n.g.ự. c bộp bộp khiến bộ n.g.ự. c cúp C cũng phải rớt xuống một size.
Tạ Ninh đang muốn tiếp tục khẩu chiến, lại bị Trương Bình đi đến kéo lại: Đừng ầm ĩ nữa.
Sự xuất hiện của Trương Bình khiến Lý Thanh có chút sợ hãi, ngay lập tức im bặt, lủi về khu vực ghế nghỉ của Vương Hiểu Nhiễm.
Tạ Ninh vẫn còn hậm hực, đ.ấ. m đấm mấy cái vào áo khoác trên tay:
"Anh cản tôi làm gì, để tôi cho con bé đó một trận cho sáng mắt ra, dám nói xấu công ty mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!