Với một cô gái trẻ như Tạ Ninh, việc gắn bó một công việc tiêu tốn quá nhiều thời gian cá nhân như công việc trợ lý nghệ sĩ thế này trong hơn hai năm mà không có bất kỳ than vãn nào thật sự là đáng nể.
Đặc biệt, vị đại boss mà Tạ Ninh đang phục vụ lại không dễ tính chút nào.
Mạch Trường Thanh vẫn luôn cảm thấy thái độ của Hạ Huyễn Thần dành cho Tạ Ninh không hề bình thường.
Ngoài mặt luôn là sự khó chịu nóng nảy, bên trong lại ẩn giấu sự chiếm hữu mơ hồ.
Tạ Ninh là một người ngây thơ và đơn thuần như thế, làm sao có thể đối phó được một người tâm sâu tựa biển như Hạ Huyễn Thần.
Nhưng người quyết định là Tạ Ninh, Mạch Trường Thanh trước nay đều tôn trọng cô, cho nên anh không có ý nghĩ sẽ xen vào.
Cuối cùng hôm nay cũng được nghe chính miệng cô nói ra việc rời đi.
Mạch Trường Thanh bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Anh không hề hỏi Tạ Ninh lý do vì sao, chỉ quan tâm đến cảm xúc hiện tại của cô:
"Cái cũ không đi, cái mới sao có thể đến. Sắp tới cô đã có kế hoạch gì chưa?"
Tạ Ninh chống cằm m.ô.n. g lung:
"Tôi vẫn đang tính toán một chút…"
Nói đến đây, cô ngừng lại, ngại ngùng nhìn Mạch Trường Thanh:
"Nhưng vì nghỉ việc một cách đột ngột nên có chút khó khăn, cần phải xem lại đã."
Mạch Trường Thanh cười hiền:
"Có thể nói cho tôi nghe được không? Nhỡ đâu tôi giúp được thì sao nhỉ."
Ánh mắt chân thành của Mạch Trường Thanh như mà sự cổ vũ cho Tạ Ninh, cô hít sâu một hơi rồi thành thật chia sẻ.
"Tôi quả thực có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Trong thời gian này, tôi khó có thể tìm được một công việc mới, cho nên muốn hỏi anh một chân trợ lý nghệ sĩ trong công ty Hoa Tỷ Đệ được không?"
"Tôi có kinh nghiệm làm việc, cũng không câu nệ về thời gian và khối lượng công việc, sắp xếp cho tôi vào đoàn đội nào cũng được, tôi không có yêu cầu gì đâu, chỉ cần một công việc là được."
Tạ Ninh vừa nói, vừa đỏ mặt nhìn Mạch Trường Thanh đang chống cằm ngồi trước mặt cô, âm thanh cứ từ từ nhỏ dần rồi kẹt trong cổ họng.
Thời gian quen biết không lâu, bây giờ lại nhờ vả thế này, chính Tạ Ninh còn cảm thấy bản thân mình thật hèn kém.
Nhưng nét mặt của đối phương lại vô cùng ôn hòa, thậm chí anh còn nở một nụ cười tươi rói sau khi nghe Tạ Ninh nói ra.
"Ninh Ninh có thể mở lòng với tôi như vậy, tôi rất là vui đó."
Tạ Ninh không dám tin tưởng:
"Tôi không làm anh khó chịu chứ?"
"Sao có thể? Tôi vui còn không kịp, điều đó chứng tỏ là Ninh Ninh tin tưởng tôi, coi tôi là bạn bè thật sự."
Vậy thì tốt rồi.
Tạ Ninh cong cong đôi mắt.
"Để tôi nói chuyện với giám đốc công ty một tiếng, nhưng tôi nghĩ là không vấn đề gì đâu. Sau đó chúng ta sắp xếp một buổi để Ninh Ninh lên tham quan công ty một chuyến là xong." Mạch Trường Thanh cất giọng dịu dàng.
Tạ Ninh dường như cảm nhận được sự dỗ dành, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!