Nhìn bao lớn bao nhỏ treo trên tay, Hạ Huyễn Thần nhíu mày.
"Nếu không có tôi, làm sao cô mang nổi hết những thứ này về nhà chứ?"
Tạ Ninh không cho là như thế:
"Anh đừng coi thường, tôi khỏe lắm đấy, vác bình nước 20 lít lên năm tầng lầu vẫn còn được đấy."
Vả lại cũng chỉ đi bộ có một đoạn ngắn mà thôi, đến chốt an ninh thế nào mấy anh bảo vệ của hỗ trợ giúp cô mang lên thôi, lo gì chứ.
Hạ Huyễn Thần bóp trán, sau đó mím môi theo sau cô trở về căn hộ.
Trời vừa tạnh mưa, trên đường chen chúc những vũng nước đọng lớn nhỏ.
Hạ Huyễn Thần nhăn mặt cố gắng để đôi giày của mình không bị ẩm ướt.
Tạ Ninh đi bên cạnh rất nhanh đã nhận ra sự khó chịu của anh.
Cô cố gắng lôi kéo anh rảo bước thật nhanh trở về, không nghĩ đến khi vòng qua khu công viên nội bộ đã bị một chiếc xe đi ngang qua không kịp giảm tốc b.ắ. n hết nước bẩn lên người.
"A, anh Thần cẩn thận."
Tạ Ninh theo quán tính ngay lập tức đẩy Hạ Huyễn Thần vào trong, để bản thân mình hứng trọn vũng nước dưới mặt đường.
Hạ Huyễn Thần tức giận kéo khẩu trang xuống chửi:
"Đi xe kiểu quái gì thế?"
Nhưng Tạ Ninh đã vội vàng kéo anh lại.
Dù gì Hạ Huyễn Thần cũng là người nổi tiếng, quanh khu này ắt hẳn có paparazi rình rập để moi tin tức của các ngôi sao, dù gì khu Phúc Điền này cũng nổi tiếng là nơi dành cho người giàu có và các đại minh tinh, nếu lỡ chẳng may bộ dạng này của Hạ Huyễn Thần bị bắt gặp thì nhất định sẽ bị bế lên hot search cho mà xem.
"Đừng nổi nóng, chúng ta đi về thôi."
"Nhưng cô bị ướt hết rồi." Hạ Huyễn Thần miết vành nón, cố gắng đè nén lửa giận.
"Anh không sao là tốt rồi, không cần lo cho tôi."
Vừa nói Tạ Ninh vừa lôi kéo tay Hạ Huyễn Thần hướng về phía trước, chỉ sợ chần chừ ở bên ngoài thế này sẽ dễ thu hút sự chú ý của người qua đường lắm.
Hạ Huyễn Thần không thể cãi lại, chỉ đành hậm hực giành lấy túi xách trên tay cô, sau đó nắm chặt cổ tay nhỏ của Tạ Ninh, để cô dắt anh về nhà.
Dù trời mới mưa một trận to, nhưng không khí nóng bức rất nhanh đã quay lại, Tạ Ninh thở một hơi, vội vàng đi vào trong căn phòng mát lạnh rộng rãi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hạ Huyễn Thần chăng chút câu nệ mà vén áo lên cởi ra, để lộ múi bụng săn chắc rõ ràng cùng đường nhân ngư kéo dài xuống tận đai lưng quần.
"Anh… sao lại cởi áo thế kia?"
Tạ Ninh xấu hổ quay mặt sang một bên.
Hạ Huyễn Thần nhướng mày, giả bộ đưa tay rà trên khóa kéo quần, giọng ngả ngớn:
"Ướt hết cả rồi, không cởi ra chẳng lẽ mặc vậy cho cảm lạnh ư?"
Tạ Ninh ống quần đã bị dính nước của Hạ Huyễn Thần, ngại ngùng gật gật đầu: Ừ nhỉ.
Hạ Huyễn Thần liếc một vòng, sau đó thoải mái chỉ vào một góc:
"Cô cũng ướt hết rồi, nhanh đi tắm và thay quần áo đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!