Kể từ hôm nay, Tạ Ninh không thể nào ngủ nướng buổi sáng được nữa.
Báo thức 6h sáng vang lên, cô đã phải tỉnh dậy rồi tất bật chuẩn bị để đi đến nhà của Hạ Huyễn Thần.
Ghé qua một hai phần bánh cuốn tôm và ít quẩy chiên cùng ly capuchino đúng vị mà Hạ Huyễn Thần ưa thích, Tạ Ninh nhan chóng hướng về phía khu căn hộ Phúc Điền.
Sáng nay cô phải đến siêu thị một chuyến để bổ sung đồ dùng trong nhà Hạ Huyễn Thần, cho nên Tạ Ninh có phần gấp rút.
Giờ này Hạ Huyễn Thần chắc vẫn còn ngủ, Tạ Ninh nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình, sau đó viết vài chữ lên tờ giấy nhắn rồi đính lên màn bàn ăn cho anh biết.
Trước nay ngoại trừ khi đi quay phim, còn lại thì giờ giấc sinh hoạt của Hạ Huyễn Thần rất chuẩn mực.
Nhìn phần ăn trên bàn cũng ly cafe quen thuộc, Hạ Huyễn Thần biết Tạ Ninh đã đến rồi.
Trong khu Phúc Điền có một siêu thị lớn mở 24h, hẳn là Tạ Ninh đã ghé chỗ đó.
Hạ Huyễn Thần nhìn đồng hồ, sau đó thong thả ngồi ăn sáng chờ cô trở về.
Tạ Ninh nhìn xe đẩy đầy ắp đồ ăn, sau khi nhìn đi nhìn lại một lượt mới hài lòng đi đến quầy thu ngân.
Siêu thị buổi sáng ngày trong tuần vắng người, chỉ có vài nhân viên đứng ngáp gà gật.
Tạ Ninh không cần chờ đợi lâu đã thanh toán xong xuôi, chuẩn bị đi ra cửa.
Đô Thành đã vào hè, khí hậu mấy hôm nay oi bức không chịu nổi, dù là sáng sớm, ánh nắng mặt trời vẫn vô cùng gay gắt.
Tạ Ninh chủ quan, chỉ tay không đi bộ đến siêu thị mua đồ.
Giờ thì hay rồi, ngoài trời mây đen vần vũ, sấm chớp giật đùng đùng.
Cơn mưa nặng hạt trút xối xả xuống thành phố như muốn rửa trôi những khói bụi và quét sạch không khí nóng bức suốt thời gian qua.
Hạ Huyễn Thần chọn bừa một cuốn kịch bản lên nhưng dường như không có chữ nào lọt vào đầu.
Anh liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất và mịt mù hơi nước, trong lòng có chút nóng nảy.
Đã gần trưa mà vẫn không thấy bóng dáng Tạ Ninh quay về, không biết đã gặp chuyện gì?
Không nhịn được nữa, Hạ Huyễn Thần cau mày bấm vào điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy.
"Cô đang ở đâu thế? Sao đến giờ này còn chưa chịu về?" Hạ Huyễn Thần có chút gắt gỏng.
"Xin lỗi anh Thần, mưa lớn quá, tôi không mang theo dù…" Giọng nói rụt rè vang lên.
Hạ Huyễn Thần sững lại, sau đó vuốt nhẹ cần cổ, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể lên tiếng:
"Cô vẫn còn ở siêu thị chỗ công viên đúng không?"
"Đúng rồi, mưa to quá, tôi chưa về được, anh đợi tôi chút nhé." Tạ Ninh khẽ nói trong điện thoại.
"Được rồi, không cần gấp gáp, cô đứng đó đi."
Nói xong Hạ Huyễn Thần cúp máy, đi vào trong lấy một chiếc áo khoác mỏng ra vắt trên tay rồi đi ra ngoài cửa.
Siêu thị không có khách, Tạ Ninh đứng bên cửa kính chỗ quầy ghế chân cao dành cho khách ngồi chờ thơ thẩn nhìn ra ngoài con đường đã nhòe nhoẹt trong làn nước.
Thái độ gần đây của Hạ Huyễn Thần đối với cô hình như có biến chuyển lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!