Tạ Ninh dí mắt vào tờ biên bản cam kết trước mặt, dường như cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình có vấn đề.
Đây là cái gì vậy?
Hạ Huyễn Thần vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, vô cùng tốt bụng mà giải thích đơn giản cho Tạ Ninh.
"Đây chỉ là đảm bảo quyền lợi cho tôi mà thôi.
Cô đã gây ra chuyện như vậy chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm. Lỡ một ngày nào đó cô nảy sinh suy nghĩ muốn trốn, tôi biết tìm kiếm cô ở đâu.
Cho nên biên bản cam kết này bảo đảm Tạ Ninh cô phải làm trợ lý bên cạnh tôi cho đến khi tôi có ý muốn đổi người, không được nghỉ việc nếu không có sự cho phép của tôi.Nhưng còn những hạng mục ở dưới thì sao, cái gì mà phải ở bên cạnh anh khi anh cần, trong vòng 30 phút gọi là phải xuất hiện… ?
"Tạ Ninh mồ hôi đầy đầu, hoa mắt chỉ vào tờ giấy chi chít chữ đánh máy."Đúng vậy, đây là hình phạt dành cho cô vì đã chiếm tiện nghi của tôi. Không phục ư?" Hạ Huyễn Thần nói như thể đương nhiên.
Nhưng mà như vầy thì có phải hơi quá đáng không?
Trong bản cam kết liệt kê rất rõ ràng.
Mỗi ngày Tạ Ninh phải đúng giờ có mặt ở nhà của Hạ Huyễn Thần.
Nếu có lịch trình làm việc bên ngoài thì không nói.
Cả ngày nghỉ cũng phải dành thời gian chăm sóc cho anh.
Những việc ăn uống, ngủ nghỉ, chuẩn bị trang phục từ giờ trở đi sẽ do Tạ Ninh phụ trách hết thảy.
Thôi cũng được đi, dù gì cô cũng là trợ lý của anh, những việc này mấy năm qua cô cũng làm không ít.
Nhưng tại sao ngay cả việc liên hệ gặp gỡ người này người kia cô cũng phải báo cáo tường tận cho Hạ Huyễn Thần?
"Vừa nãy mới thề sống thề c.h.ế. t đáp ứng, bây giờ do dự rồi?" Hạ Huyễn Thần cười lạnh một tiếng, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy hơi lấn cấn ở điều khoản cuối cùng mà thôi." Tạ Ninh nhăn nhó gãi đầu.
"Cái này ư, việc kiểm tra điện thoại của cô cũng chỉ là đề phòng mà thôi, lỡ một hôm nào đó cô cao hứng hoặc là lại uống say như hôm qua rồi không biết giữ mồm giữ miệng, có phải những chuyện này sẽ bị lọt ra ngoài hay không?"
"Tôi sẽ không làm như vậy đâu."
Tạ Ninh vội vàng xua tay, tự nhủ với lòng từ nay không dám uống rượu nữa.
Vậy thì ký đi. Hạ Huyễn Thần hất đầu, sau đó lại làm bộ chạm tay vào màn hình điện thoại:
"Hoặc là tôi sẽ báo cho Hứa Phi."
Hạ Huyễn Thần đã cho cô một bậc thang để leo xuống, Tạ Ninh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng ký vào tờ biên bản cam kết này.
Cho đến khi nét bút dứt hẳn, đôi mày của Hạ Huyễn Thần mới giãn ra, toàn thân tràn ngập sự thư giãn. Anh cầm hai tờ biên bản lên nhìn một lượt, sau đó cong môi cười.
Tốt lắm.
Tạ Ninh xoa hai tay vào nhau, mở miệng thăm dò:
"Vậy chuyện kia có thể cho qua được rồi chứ? Mấy tấm hình này… !"
Hạ Huyễn Thần ấn nút, màn hình Ipad tối sầm lại:
"Để xem thái độ của cô đã, còn trước mắt tôi phải phải lưu giữ cái này."
Tôi đã ký rồi mà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!