Chương 25: (Vô Đề)

Cuộc vui kéo dài đến gần nửa đêm mới tan hẳn.

Tạ Ninh chân nam đá chân chiêu lảo đảo dựa vào Tô Tiểu Lam, miệng vẫn còn lầm bầm những từ vô nghĩa.

Mạch Trường Thanh nhìn dáng vẻ mơ màng của Tạ Ninh mà không nhịn được cười.

"Tiểu Lam cứ về đi trước đi, để tôi đưa Tạ Ninh về cho."

Tô Tiểu Lam mừng rỡ, với sức lực của mình, không có người phụ giúp e là khó lòng đỡ được con ma men này về đến nhà.

Cánh tay vừa buông ra, một bóng người đã ôm lấy Tạ Ninh lâm vào bất tỉnh nhân sự.

"Tạ Ninh là trợ lý của tôi, hẳn là phải để tôi đưa về, lý nào lại có thể mặt dày nhờ cậy đến người khác chứ."

Hạ Huyễn Thần siết chặt vòng tay để Tạ Ninh dựa hẳn vào người mình, sau đó quay đầu nói Trương Bình tiễn Tô Tiểu Lam đến bãi đậu xe.

Khí hậu đã vào hè, dù ban đêm nhưng vẫn có chút oi bức.

Có vẻ vì quá nóng nên Tạ Ninh không được thoải mái cho lắm, cứ ngọ nguậy trong lồng n.g.ự. c của Hạ Huyễn Thần.

Mạch Trường Thanh vẫn chưa đi ngay, anh đứng nhìn một lúc rồi chợt hạ thấp giọng nói:

"Anh Thần, tôi nói khí không phải nhưng Ninh Ninh cũng chỉ là một cô gái nhỏ, mong anh giơ cao đánh khẽ với cô ấy một chút."

Hạ Huyễn Thần nhướng mày, trên môi là nụ cười châm chọc:

"Cậu Thanh nói như vậy, giống như từ trước đến nay tôi đối xử với Tạ Ninh rất tệ vậy?"

"Tôi không có ý như vậy, chỉ là Ninh Ninh tính tình rất đơn thuần, thật sự không thể chịu đựng được bị người khác nắm trong lòng bàn tay…" Mạch Trường Thanh cúi đầu, trong ánh mắt nổi lên chút đau xót.

Hạ Huyễn Thần không nhìn Mạch Trường Thanh, chỉ đưa tay vén lại sợi tóc rơi trên gò má của Tạ Ninh, dáng vẻ khí định thần nhàn:

"Thiết nghĩ hình như cũng không liên quan đến cậu nhỉ?"

Phía trước có ánh đèn xe chiếu rọi đến đây.

Trương Bình đã cho xe đến đón người.

Hạ Huyễn Thần cũng không tiếp tục ở lại nói chuyện phiếm, lạnh nhạt lướt qua Mạch Trường Thanh leo lên xe rời đi.

Đã lâu rồi Tạ Ninh mới có một giấc ngủ ngon như thế, không có chút mộng mị.

Bên ngoài ban công cũ kỹ được nhuộm vàng bởi màu nắng, rèm cửa màu hồng nhạt khẽ rung rinh khi có cơn gió nhẹ thổi qua, âm thanh điều hòa rè rè tỏa hơi mát cả căn phòng ngủ.

Tạ Ninh vươn vai ngáp một cái thật dài, sau đó ngây ngô nhìn không gian quen thuộc xung quanh mà cảm thấy hạnh phúc.

Đây mới đúng là cuộc sống chứ.

Đã mấy tháng rồi cô không được ngủ ở nhà rồi, cho dù khách sạn có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không ấm áp bằng ổ chó của mình.

Khách sạn?

Nghĩ đến đây, Tạ Ninh giật mình nhìn quanh.

Đêm qua cô uống đến quên trời quên đất, trưa nay mở mắt ra đã nằm ở nhà rồi.

Hẳn là Tô Tiểu Lam phải vất vả lắm mới đỡ được cô đang trong tình trạng say khướt leo lên năm tầng lầu.

Nghĩ đến đây, Tạ Ninh vỗ trán, mò mẫm điện thoại trong túi xách ở đầu giường, muốn gọi điện thoại cảm ơn Tô Tiểu Lam một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!