Ban đầu, Triệu Văn Bác không đánh giá cao Mạch Trường Thanh trong vai Bùi Tự.
Cá nhân ông muốn xây dựng một hình tượng nam phụ liêm khiết, chuẩn mực dành cho phái nữ.
Mạch Trường Thanh còn quá trẻ, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai sáng láng của mối tình đầu thì lại thiếu đi sự cứng rắn quyết liệt của một người làm quan.
Không nghĩ đến Mạch Trường Thanh lại phát huy tốt hơn dự kiến rất nhiều.
Hàng mày rậm không che giấu được đôi mắt sắc bén, khóe môi mím chặt dường như đang dồn nén rất nhiều tâm sự, chỉ chực chờ ngày phát nổ.
Đứng trước một Tư Đồ Liệt quyền khuynh triều dã dù vẫn còn non nớt nhưng không hề thua kém khí thế chút nào.
Đã lâu lắm rồi Triệu Văn Bác mới thể hiện sự tán thưởng dành cho một diễn viên mới còn non trẻ như Mạch Trường Thanh.
Cuối cùng Mạch Trường Thanh có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã nói rồi mà, anh rất có tiềm năng." Tạ Ninh hồ hởi nói.
"Còn không phải nhờ có Ninh Ninh sao, sau khi nghe cô nói, tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc và cơ mặt cho nhân vật Bùi Tự."
"Từ nay về sau cứ cố gắng nhé, đạo diễn Triệu đã coi trọng anh thì con đường tương lai sẽ vô cùng mở rộng đó."
Mạch Trường Thanh gật đầu, cảm thấy bản thân thật may mắn khi có cơ hội tham gia dự án Thiên hạ này.
Triệu Văn Bác ưu ái đến mức còn mời hẳn một chỉ đạo diễn xuất đến để rèn luyện cùng với mình, còn gì tốt hơn nữa chứ.
Vì Hạ Huyễn Thần đã cảnh cáo cho nên Tạ Ninh cũng không dám gần gũi quá với Mạch Trường Thanh.
Thế nên giờ đây cô trở thành người vô cùng rảnh rỗi.
Từ khi có Châu Sa xuất hiện, Hạ Huyễn Thần lại có thêm người chăm lo cho anh từng tí một.
Cafe, cơm trưa mỗi ngày đều đặn được đưa đến.
Khăn bông, áo khoác cũng có người cẩn thận cất giữ giùm.
Tạ Ninh không cần phải nhúng tay vào nữa.
Cô thảnh thơi ngồi một bên nhìn mọi người quay phim.
Vui vẻ thì chạy đến í ới với Tô Tiểu Lam.
Thỉnh thoảng lại sà qua chỗ Mạch Trường Thanh và chỉ đạo diễn xuất của anh cùng thảo luận kịch bản.
Hạ Huyễn Thần dù bận rộn trên phim trường nhưng đôi lúc vẫn cố ý như vô tình mà liếc tìm bóng hình Tạ Ninh khắp mọi nơi.
Cô rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề có hành vi thân mật nào với Mạch Trường Thanh nữa.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người ấy ngồi sóng vai nói cười cùng nhau, Hạ Huyễn Thẫn vẫn cảm thấy đáy lòng như bị bỏng rát.
"Anh Thần, có sao không?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Châu Sa vang lên bên tai khiến Hạ Huyễn Thần tỉnh táo trở lại.
Anh bóp trán, tập trung tinh thần trở lại với cảnh quay tiếp theo.
"Nếu mệt thì để em nói với đạo diễn nghỉ một chút được không?" Châu Sa vừa nói vừa đưa qua một ly trà hoa cúc táo đỏ giải tỏa tinh thần.
Không cần đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!