Chương 8: (Vô Đề)

21.

Lương Tẫn Từ cũng sống một mình.

Chuông cửa vang lên nhanh hơn anh tưởng.

Lúc anh nhìn qua mắt mèo thấy người đến, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Nhưng lúc mở cửa, sắc mặt lại trở về bình thường.

"Lại gặp rồi."

Lần trước gặp là lúc sáu giờ sáng. Thiếu niên đứng không thẳng, ánh mắt lạnh nhạt, nghịch chiếc bật lửa trong tay, lửa chập chờn nhảy múa dưới cằm cậu.

"Bác sĩ Lương chuyên môn là chữa bệnh, còn kiêm luôn nghề làm tiểu tam sao?"

Lương Tẫn Từ không tức giận, ngược lại còn bật cười, môi cong cong: "Sao cậu biết người dư thừa không phải là chính mình?

"Không khí trở nên cứng ngắc. Thiếu niên chậm rãi sờ lên cổ mình. Ánh mắt giễu cợt:"Nhưng hình như anh ấy chẳng nhớ gì về anh cả."

Người đàn ông nheo mắt, ánh nhìn lạnh xuống.

Bảy tiếng trước, Kỷ Tây Thành vẫn luôn đứng đợi dưới lầu. Lúc đèn xe lướt qua, cậu liếc mắt liền thấy được người ngồi trong xe, thấy Lương Tẫn Từ tháo dây an toàn, cởi áo khoác khoác lên người Giang Nhập Niên. Còn thấy Lương Tẫn Từ cúi đầu, hôn lên người ngồi ghế phụ.

Thiếu niên bình tĩnh hơn bản thân tưởng, ánh mắt lãnh đạm, nhìn trọn cảnh tượng kia.

Cậu muốn làm gì đó, nhưng không thể để anh trai nhìn thấy.

Trong mắt anh, cậu là một đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa.

Anh không yêu cậu, chỉ là thương hại mà thôi. Vậy nên cậu phải tiếp tục diễn, không được để lộ.

Tên đàn ông lái xe trong tình trạng say rượu, bật tàn thuốc trúng một cụ già, Kỷ Tây Thành trong lòng lại thấy phấn khích.

Cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận.

"Kỷ Tây Thành."

"Bỏ qua cho cậu ấy đi.

"Đó là câu cuối cùng Lương Tẫn Từ nói. Thiếu niên lạnh nhạt nhìn anh:"Có thể sao?

"... Thứ Hai, bệnh nhân không nhiều, người trong khoa rủ nhau tan làm đi ăn."Bác sĩ Giang, tôi đi nhờ xe cậu được không?

"Bác sĩ Từ ở khoa hậu môn – trực tràng cũng đi cùng. Lương tháng của anh không thấp, nhưng gần như đổ hết vào việc dưỡng da. Cũng may, số tiền ấy không uổng phí. Dù đã ba mươi tuổi, trông vẫn như mới đôi mươi, nghe nói đàn ông theo đuổi anh đều cam tâm tình nguyện bị"đào mỏ. Tôi gật đầu:Được."

Sau đó gửi tin cho Kỷ Tây Thành: "Tối nay tôi không ăn cơm nữa."

Kỷ Tây Thành gửi một tấm ảnh bàn ăn, toàn là món cậu làm. Kèm theo là tấm hình ngón tay dán băng cá nhân.

"Cắt tay đau quá.

"Tôi chuyển khoản tiền bồi thường tai nạn lao động. Cậu không nhận."Anh nghĩ em cần tiền chắc?"

"Thôi kệ, anh cứ đi chơi đi.

"Đúng là có bệnh. Lúc có người mời rượu, bác sĩ Từ nói đỡ:"Nhập Niên lát nữa còn lái xe đấy.

"Vì vậy, tôi trở thành người duy nhất tỉnh táo trong bữa tiệc. Dĩ nhiên, cũng không hẳn là nhàn rỗi. Một đám người uống đến bất tỉnh nhân sự, tôi thành tài xế tạm thời. Lương Tẫn Từ đột ngột đi công tác từ hôm qua, bao giờ về còn chưa biết. Lúc Kỷ Tây Thành gọi tới, tôi đang đưa người cuối cùng về. Thiếu niên nhắc nhở bằng giọng dửng dưng:"Đã mười hai giờ rồi.

"Tôi đáp biết rồi. Sau đó đẩy người ngồi ghế phụ:"Bác sĩ Từ..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!