41.
Kỷ Nam Chi sắp chết, anh ta muốn gặp tôi.
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh mà không bước vào. Mới chỉ mấy ngày không gặp, anh ta đã yếu đến mức không còn sức đứng dậy nữa.
Người đàn ông ánh mắt trống rỗng, cũng chẳng buồn quan tâm tôi có nghe hay không.
"Thật ra tôi rất ghen tị với Kỷ Tây Thành."
"Cậu ta thế nào cũng được, vẫn luôn có người yêu thương."
Kỷ Nam Chi bắt đầu kể về quá khứ của mình.
Anh ta sinh ra trong nhà họ Kỷ, đó đã là khởi đầu của bất hạnh. Vì cha anh ta từng được chẩn đoán là vô sinh, nhưng mẹ anh ta vẫn mang thai.
Người nhà họ Kỷ là kiểu người vô tình nhất.
Cha anh ta cần có sự tồn tại của một đứa con để tranh giành tài sản. Vừa căm ghét sự tồn tại của anh ta, vừa giả vờ yêu thương.
Mẹ anh ta sau khi sinh thì chết, c.h.ế. t một cách rất kỳ lạ. Nhưng không một ai trong nhà họ Kỷ quan tâm.
Kỷ Nam Chi là đứa trẻ sinh non.
Cha anh ta từng không biết bao lần nguyền rủa anh ta c.h.ế. t đi.
Sau đó, nỗi bất hạnh được chuyển sang Kỷ Tây Thành.
Một đứa trẻ vừa mới được đón về từ trại trẻ mồ côi. Những gì anh ta từng chịu đựng, Kỷ Tây Thành cũng đều trải qua.
Thầy bói nói anh ta sống không qua hai mươi tuổi.
Cha bắt đầu tính toán chuyện khác.
Anh ta không muốn bị bỏ rơi.
Vì vậy, anh ta học tất cả mọi thứ, luôn tranh giành vị trí đứng đầu.
Anh ta nghĩ ông trời đang ưu ái mình, cho mình sống qua tuổi hai mươi.
Nhưng đến khi chính miệng ông nội nói Kỷ Tây Thành mới là người thừa kế phù hợp nhất… Anh ta cảm thấy mình như một trò cười.
Cha anh ta vào tù, phát điên, rồi nói ra sự thật: "Mẹ mày là tao thuê người làm nhục đấy, không thì lấy đâu ra mày!"
"Mày chỉ là đồ con hoang!"
"Đến cả một thằng người ngoài như Kỷ Tây Thành cũng còn có tư cách hơn mày!*
"Kỷ Nam Chi kể xong những chuyện đó bằng vẻ mặt dửng dưng. Lần đầu gặp anh ta, tôi chỉ thấy đây là kẻ kiêu ngạo lạnh lùng, tâm cơ sâu nặng. Nhưng giờ phút này, anh ta lại đáng thương vô cùng."Anh tìm tôi đến, chỉ để nói những chuyện này sao?"
Kỷ Nam Chi gắng sức cuối cùng để ngước nhìn tôi.
"Tôi sắp c.h.ế. t rồi."
Lúc nói ra câu ấy, anh ta bình tĩnh đến mức không giống người bình thường. Anh ta chầm chậm vươn tay ra giữa không trung, ánh mắt như đang thưởng thức.
"Nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy Kỷ Tây Thành còn sống.
"Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 Tôi bỗng hiểu ra điều gì đó, quay người bỏ đi. Kỷ Tây Thành nghe máy:"Anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!