Chương 10: (Vô Đề)

26.

Tin xấu.

Xe của tôi quệt vào một chiếc Bentley. Vết xước... to đùng.

Tin tốt, là người quen.

Còn cứu được.

"Bác sĩ Lương?

"Người đàn ông mỉm cười. Tôi phản ứng lại ngay, gọi tên anh ta:"Lương Tẫn Từ."

Không mặc áo blouse trắng, anh ấy trông càng thu hút hơn... vest chỉnh tề, vóc dáng cao ráo như ngọc, đúng chuẩn công tử nho nhã.

"Có bị thương không?

"Người đàn ông chẳng thèm nhìn chiếc xe bị tôi cạ xước. Tôi lắc đầu. Chưa đến mức đó."Tôi qua đây làm chút việc, còn chưa ăn gì, cậu..."

Tôi nhanh miệng chen vào: "Để tôi mời anh!

"Anh không bắt tôi bồi thường, tôi không biểu đạt gì thì thấy rất áy náy. Tôi không rành khu vực Kinh Châu, Lương Tẫn Từ là người ở đây, tạm thời làm hướng dẫn viên, kể cho tôi nghe vài chuyện thú vị của nơi này. Lúc chờ đèn đỏ, tôi bị một tiệm bánh thu hút ánh nhìn. Trước cửa treo đầy bảng điều ước, cũ mới lẫn lộn, nhìn qua đã thấy có tuổi đời mấy năm. Lương Tẫn Từ giãn nét mặt, giọng nói chậm rãi ôn hòa:"Trước đây tôi có một người bạn rất thân, thích đồ ngọt, đặc biệt mê bánh ở tiệm này."

"Bảng điều ước kia là cậu ấy để lại nhiều nhất."

"Sau này, vào sinh nhật mười tám tuổi của mình, cậu ấy đòi tôi cho một điều ước, nói muốn tất cả điều ước trên đó đều thành sự thật."

Thật lãng mạn.

"Vậy sau đó thì sao?

"Tôi hỏi. Người đàn ông thoáng thất thần. Nụ cười đượm buồn:"Sau đó nhà cậu ấy xảy ra biến cố, buông bỏ hết tất cả, chọn cách quên đi, kể cả tôi.

"Tôi sững người. Không ngờ lại là một câu chuyện như vậy. Đành an ủi:"Có lẽ... cậu ấy chưa quên anh đâu.

"Lương Tẫn Từ hơi ngẩn ra, quay sang nhìn tôi. 27. Kỷ Tây Thành đã nhìn điện thoại mấy lần. Chỉ có Thẩm Tuấn là để ý thấy. Cậu phẩy tay, cho mọi người ra ngoài hết. Rồi cầm tách trà lên, thổi nhẹ:"Đang nghĩ tới Giang Nhập Niên à?"

Thiếu niên mím môi: "Không có.

"Cứng miệng. Thẩm Tuấn chẳng hiểu nổi:"Đã thích rồi thì cứ nói thẳng, dù sao em cũng chẳng phải người không dám làm.

"Kỷ Tây Thành nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu thẳm. Người hiểu hắn nhất chính là Thẩm Tuấn. Những lời cậu ta nói, hắn không phải chưa từng nghĩ tới. Hắn thích trong những đêm khuya, lúc Giang Nhập Niên ngủ say, dùng tay đo cổ tay đối phương, tính xem kích cỡ còng tay thế nào cho vừa. Nhưng... Thiếu niên siết chặt lòng bàn tay. Im lặng vài giây, rồi bực bội nói:"Anh ấy sẽ không thích một người như tôi.

"Chuyên gia tình cảm Đoạn Kiến Xuyên từng đưa cho Kỷ Tây Thành một lời khuyên. Nếu quá chủ động, đối phương sẽ nhanh chóng mất đi cảm giác mới mẻ. Tình cảm mà mất đi sự tươi mới thì dù có mặt dày bám lấy cũng vô ích. Thế là hắn diễn rất đạt. Không chủ động, không có trách nhiệm, không dịu dàng. Diễn suốt hai năm. Nhưng hắn cứ thấy... ca ca lại càng không thích mình nữa... Thẩm Tuấn liếc nhìn miếng ngọc bội đã cũ nát trong tay hắn:"Cậu nói xem, có khả năng nào... khi anh ấy nhìn thấy vật này, liền nhận ra cậu?

"Kỷ Tây Thành toàn thân chấn động."Thiếu gia." Vệ sĩ đến báo cáo: "Đại thiếu gia lại phát bệnh rồi, còn đ.â. m bị thương một người hầu."

Kỷ Tây Thành sắc mặt lạnh đi, khóe môi tràn đầy chán ghét.

"Quẳng vào trại tâm thần."

Thẩm Tuấn lại có ý kiến khác: "Chuyện cậu là con nuôi kế thừa sản nghiệp vốn đã gây tranh cãi lớn bên ngoài."

"Nếu chuyện này không diễn cho khéo, sau này có thể sẽ gây rắc rối, chẳng hạn... người ta nói cậu ngay cả một đứa em trai cũng không dung nổi."

Thiếu niên ánh mắt khinh thường, nhiều hơn là chán ghét.

"Tôi với Kỷ Nam Chi chẳng phải anh em gì hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!