24.
Tôi bị Kỷ Tây Thành dùng một tay trực tiếp vác từ phòng tắm vào phòng ngủ.
"Muốn nhờ ca ca bôi thuốc giúp."
Tôi chui tọt vào chăn, mặt nóng bừng.
"Để tôi mặc quần áo đã."
Thiếu niên quỳ bên cuối giường, tiện tay ném bộ đồ ngủ của tôi ra ngoài phòng.
Ánh mắt quét qua lạnh nhạt: "Đi đi."
Hắn cố ý.....
Mấy hôm trước Vạn Tuế tha quần lót của tôi đi, hắn cũng có biểu cảm y hệt thế này.
Quả nhiên, thượng lương bất chính, hạ lương tất loạn.
Tôi vừa định ngồi dậy thì có một ánh nhìn nóng rực như thiêu đốt bám chặt không rời.......
Nhịn không nổi nữa, tôi lại ngồi xuống: "Tắt đèn đi."
Thiếu niên chống cằm cười, giọng nói mềm mại vô hại: "Nhưng ca ca, ta muốn nhìn mà..."
Chim hoàng yến không nghe lời thì phải làm sao?
Đánh được không?
Hình như là không đánh lại.
Cuối cùng, tôi đành quấn chăn giúp Kỷ Tây Thành bôi thuốc.
Hắn cũng nhẫn giỏi thật. Mẩn đỏ đã lan ra tận sau lưng.
Tôi không yên tâm: "Đi bệnh viện đi."
Thiếu niên nằm úp trên đùi tôi, bàn tay hơi không an phận: "Không đi."
"Sao lại không? Dị ứng không phải chuyện đùa, nặng có thể mất mạng đấy."
Cảm giác ngứa ngáy trên đùi biến mất.
Hắn ngồi dậy, bất ngờ cúi xuống hôn tôi. Hờ hững nói: "Vậy thì c.h.ế. t đi."
...
Lại là giấc mơ ấy.
Lần này tôi nghe thấy tiếng mưa như trút, thấy ánh đèn xe quét qua hắn. Nước mưa b.ắ. n tung tóe từng vòng từng vòng trên mặt đất.
Hắn gắng sức vươn tay, níu lấy ống quần thiếu niên: "Cứu tôi."
Không nhìn rõ gương mặt đối phương, chỉ cảm giác hắn gầy guộc.
Thiếu niên chậm rãi nói: "Tôi chưa từng làm việc tốt."
Hắn cầu khẩn: "Tôi sẽ báo đáp anh, làm trâu làm ngựa cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!