Chương 5: Phần 5: Ngọt

13.

Khoa nội trú có một thiếu niên đẹp trai đến mức khiến người ta kinh tâm động phách. Tin này nhanh chóng lan truyền trong nhóm chat nhỏ.

"Nhìn mặt thì ngoan ngoãn vậy, mà tính cách thì lạnh như băng, tôi chỉ hỏi có ăn cơm chưa mà cậu ta đã lơ luôn rồi."

"Không chơi điện thoại, cũng không ngủ, chỉ nằm đó ngẩn người. Bị thương nặng thế mà không thấy người nhà tới thăm."

"Nhìn da dẻ trắng trẻo mịn màng thế kia, chẳng lẽ là thiếu gia nhà giàu nào sao?"

"Nếu thực sự là thiếu gia, thì đâu đến mức không có tiền trả viện phí, chẳng phải là bác sĩ Giang đã ứng trước giúp cậu ta sao?"

"Phải rồi, bác sĩ Giang và cậu ta có quan hệ gì thế?"

"Bác sĩ Giang có ở đó không?"

Bác sĩ Giang lúc này chẳng rảnh mà tám chuyện.

Trán đổ mồ hôi: "Em phiền quá rồi đấy."

Kỷ Tây Thành rút tay ra: "Anh à, anh hung dữ quá."

Hung dữ bằng cậu sao, ngay cả trong nhà vệ sinh bệnh viện cũng dám như vậy.

May mà tôi đã sớm đổi cho cậu ấy sang phòng VIP, nếu không lỡ có ai vào thì…

Danh tiếng cả đời của tôi coi như xong.

Thật ra tôi vẫn thấy lúc trước cậu ấy còn yếu ớt một chút thì tốt hơn, ít ra không đến mức hại lưng.

Thiếu niên dựa lên người tôi không chịu rời.

Tôi mở vòi nước, bóp sữa rửa tay giúp cậu rửa tay.

Cậu khẽ cười, cụp mắt, chẳng biết đang nhìn về đâu.

"Anh à, quần anh bị bẩn rồi."

Tôi nghiến răng: "Kỷ Tây Thành!"

14.

Vết thương của Kỷ Tây Thành đang dần làn, tối nay sẽ xuất viện.

Nhưng cậu ấy lại đi về hướng ngược lại với nhà.

Trong điện thoại, Tần Tranh vẫn đang giục: "Cái bánh sinh nhật của tôi chỉ đợi cậu tới cắt thôi đấy."

Thiếu niên vừa được thỏa mãn xong tâm trạng khá tốt: "Năm phút."

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Tần Tranh. Cậu ta thích náo nhiệt, hễ quen sơ sơ là mời hết. May mà quán bar là của nhà, muốn hoang phí thế nào cũng được.

Kỷ Tây Thành là người đến muộn nhất. Sự xuất hiện của cậu thành công khiến tiêu điểm của buổi tiệc lệch hướng.

So với trước kia, Kỷ Tây Thành giờ đây ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn chút sắc bén nào. Tóc đã nhuộm lại màu tự nhiên, khuyên tai cũng tháo ra rồi, cổ trắng nõn xinh đẹp được quấn băng gạc trắng. Ánh mắt trong trẻo đến mức chỉ cần bạn cho cậu một viên kẹo, cậu sẽ ngoan ngoãn đi theo bạn về nhà.

Có người không quen Kỷ Tây Thành, bắt đầu nổi m.á. u tò mò:

"Đây là người các cậu nói bị bệnh tâm thần đó à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!