9.
Kỷ Tây Thành ngồi ở cửa. Lúc tôi đi ra, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt thẫn thờ.
"Anh ơi..."
Người có thể khiến đôi mắt một mí trông đẹp đến thế, chỉ có thể là Kỷ Tây Thành. Lúc không cười thì lạnh lùng vô cùng, lúc này lại mang vẻ vô tội, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Ánh mắt cậu nhìn sang khiến người ta bất giác đau lòng. Thêm vào đó là nốt ruồi ở sống mũi... đúng vị trí, gợi cảm, độc đáo.
Tôi muốn hôn lên đó.
Kìm lại h@m muốn, tôi nhìn tay cậu ấy, m.á. u đã khô lại.
"Tai em vẫn ổn chứ?"
Cậu gật đầu.
Tôi không nói gì thêm, đưa cho cậu một thẻ đen.
Kỷ Tây Thành không nhận: "Anh định dùng số tiền này để đuổi em đi sao?"
Tôi thở dài.
"Là để dỗ em vui."
Cậu khựng lại.
Tôi chưa từng hỏi về quá khứ hay gia đình của cậu, cũng chưa từng cố tình điều tra. Mỗi người đều có bí mật không muốn nói ra, tôi cũng vậy.
Sự cân bằng đó khiến tôi luôn giữ cảnh giác với người khác. Nhưng giờ, tôi lại thấy đau lòng vì Kỷ Tây Thành.
Không ổn rồi.
10.
Năm ngày sáu đêm chơi chẳng vui vẻ gì, sau khi về tôi đến bệnh viện khám cho vài bệnh nhân. Mệt đến mức không nói nổi hai chữ "chia tay".
Chỉ muốn ngủ!
Tôi dặn Kỷ Tây Thành không cần gọi tôi dậy ăn tối.
Cậu ấy nói "vâng" rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Meo~"
Một con mèo trắng nằm uể oải trên ghế sofa trong phòng khách.
Là Vạn Tuế, con mèo mà Kỷ Tây Thành mang đến.
Cậu bước tới, Vạn Tuế tưởng sẽ được vuốt ve nên ngẩng đầu lên dụi, kết quả là hụt mất, khó chịu vẫy đuôi kêu khẽ.
Kỷ Tây Thành cầm điện thoại bên cạnh nó.
Một cuộc gọi không có ghi chú tên hiện lên.
"Tây Thành, anh diễn hay chứ?"
"Vì em mà suýt nữa anh mất mặt luôn đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!