Chương 15: Phần 15: Ngược.

37.

Tôi bước ra khỏi quán bar, thấy thiếu niên đang ngồi trên bậc đá. 

Cậu ngẩn người nhìn ánh đèn neon phía xa, ánh mắt trống rỗng. Thiếu niên mặc sơ mi xanh nhạt, đẹp đến mức không hề mang theo chút công kích nào, dải ruy băng trên cổ khẽ đong đưa theo gió.

Giống như mê dược, chỉ nhìn một lần đã thích.

Vết sẹo nơi tai trái đã không còn.

Sợi dây đỏ giấu dưới cổ áo đã ngả màu, cậu đeo nó suốt nhiều năm.

Tôi gọi khẽ: "Kỷ Tây Thành."

Thiếu niên nghe tiếng quay đầu lại: "Anh ư?"

Tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, chậm rãi nói:

"Chúng ta chia tay đi."

"Từ nay, đừng gặp lại nữa."

38.

Tin tôi nghỉ việc lan rất nhanh. 

Người đầu tiên tìm đến là Lương Tận Từ. Trong ánh mắt anh ta có thêm vài phần dò xét.

"Vẫn muốn trốn tránh sao?"

Tôi mỉm cười thản nhiên.

"Không phải."

"Chỉ là muốn đổi chỗ khác thôi, nơi này tôi ở chán rồi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Nhập Niên." Người đàn ông ngập ngừng.

Tôi biết anh ta định nói gì.

"Lương Tận Từ, cảm ơn anh."

"Nhưng tôi hy vọng, không có tôi, anh sẽ sống tốt hơn."

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi rất lâu: "Không thể tốt hơn được đâu…"

39.

Trên xe tôi có một người.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vẫn mặc đồ bệnh nhân.

"Tôi tưởng anh sẽ trả thù hắn." Kỷ Nam Chi lộ vẻ chán chường.

Anh ta không sống được bao lâu nữa. Tôi không nguyền rủa đâu.

Bệnh của Kỷ Nam Chi là bệnh di truyền. Từ nhỏ đã bị người ta xem bói, nói là không sống qua hai mươi tuổi. Nhà họ Kỷ không sinh được đứa con trai thứ hai, nên nhận nuôi Kỷ Tây Thành. Vì không phải con ruột nên thái độ đối với cậu ấy chẳng bao giờ tốt lên nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!