35.
Từ Trì uống đến choáng váng.
Anh ta lắc lắc đầu, mắt trợn to: "Nhập Niên, hình như tôi vừa thấy bạn trai cậu."
Tôi chẳng mảy may để tâm, tay vẫn vuốt ve cơ bụng của nam người mẫu.
"Bao nhiêu?"
Người đàn ông làm bộ ngượng ngùng: "Hai mươi lăm."
Tôi khẽ cười: "Tôi không hỏi tuổi."
"Anh~"
Ngay lúc sắp hôn nhau...
"Anh"
Cái gọi là "mất kiểm soát" chẳng hề xảy ra.
Kỷ Tây Thành bình tĩnh lạ thường, liếc nhìn người bên cạnh tôi.
"Anh làm gì ở đây?"
Tôi thản nhiên nói thật: "Tìm cảm giác mới."
Thiếu niên cong môi cười, hơi nghiêng đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng: "Vậy anh cứ bận đi, em đợi ở ngoài."
Tôi không giữ lại, đầu ngón tay lơ đãng đặt lên điện thoại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên rời đi.
Trong lòng dường như khẽ động.....
"Kỷ Tây Thành đúng là giỏi giả vờ."
"Lừa đi tất cả của nhà họ Kỷ tôi, đẩy cha tôi vào tù, tra tấn tôi sống không bằng chết. Tuổi còn nhỏ, mà thủ đoạn thì cao thâm."
"À đúng rồi." Kỷ Nam Chi liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: "Nó còn là một kẻ tâm thần."
"Bác sĩ Giang, nếu năm đó cậu không cứu nó, có lẽ còn kịp gặp cha mẹ mình lần cuối."
"Cậu hối hận không?"
Ký ức từng bị phong kín, theo những lời ấy, không ngừng tuôn trào trong đầu tôi. Tôi dựa vào tường, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, như người đang hấp hối.....
Trước năm mười tám tuổi, Kim Nhập Niên là đứa trẻ được gia đình nuông chiều hết mực.
Sống buông thả, không coi ai ra gì. Tính cách cứng đầu ăn sâu vào xương cốt. Cậu ta khinh thường tình cảm, phụ lòng biết bao người chân thành.
Có lẽ vì vậy mà báo ứng kéo đến, lần tai kiếp lớn nhất trong đời.
Cảnh tượng trùng khớp với giấc mơ, gương mặt luôn mơ hồ cuối cùng cũng hiện rõ.
Mưa như trút nước b.ắ. n tung những vòng nước lớn. Một đứa bé bò lồm cồm, cố vươn tay kéo lấy ống quần sạch sẽ của tôi.
Nó cầu xin tôi cứu nó.
Một luồng đèn xe mạnh quét qua, chói đến mức khiến nó nhắm mắt quay đầu đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!