31.
Hôm nay, chủ đề buôn chuyện của bệnh viện là về một bệnh nhân đặc biệt vừa được chuyển từ Bệnh viện Thành phố đến.
Đặc biệt đến mức nào?
Có người còn lén chia sẻ một tấm ảnh chụp trộm trong nhóm lớn, là ảnh chụp nghiêng từ rất xa.
Bệnh nhân ngồi tựa vào ghế sofa, ngửa cổ nhắm mắt, góc độ bức ảnh khiến đường nét lông mày, sống mũi, đôi môi và đường viền cằm như được Thượng Đế tỉ mỉ nhào nặn, phô bày đến hoàn mỹ.
Ước chừng tầm hai mươi tuổi.
Người trong nhóm bình luận: "Vừa đẹp vừa có khí chất mê người."
Còn chưa kịp nói thêm mấy câu, Chiều hôm đó, người đăng ảnh đã bị sa thải. Nhóm lớn cũng lập tức bị khóa bình luận.
Tất cả đều hiểu, là người lớn, không dám bàn tán công khai, chỉ dám lén lút thì thầm sau lưng.
Buổi trưa.
Gần đây mấy hôm không thấy Kỷ Tây Thành, cậu nói có việc ở trường.
Tôi đi ăn ở căng
-tin, có người ngồi xuống đối diện.
"Nhập Niên, có một chuyện bát quái, cậu muốn nghe không?" Là bác sĩ Từ Trì nhiệt tình đây.
Tôi gật đầu.
Bát quái luôn hợp với bữa ăn.
Câu chuyện anh ấy kể chính là về nhân vật lớn kia.
Liếc trái liếc phải, anh ấy nghiêng người lại gần, lấy tay che miệng, thì thầm: "Nghe nói là người ở Kinh Châu, là công tử thế gia, bị em trai hãm hại nên mất quyền thừa kế gia tộc."
"Bị đuổi đến đây, bề ngoài là chữa bệnh, thật ra là bị quản thúc."
Tôi gật đầu lia lịa, cố vắt óc tìm câu tiếp: "Cậu ta tên gì vậy?"
Từ Trì gắp một miếng sườn, nói không rõ lời: "Để tôi nghĩ… hình như họ Kỷ, họ này cũng hiếm gặp."
Tôi làm như không để ý, bưng cốc nước lên uống.
Lại hỏi: "Nhà họ Kỷ, lợi hại lắm sao?"
"Phải ví dụ thế nào nhỉ…" Từ Trì lau miệng, nói: "Cậu biết gia thế của Phó viện trưởng Lý rồi đấy, nhưng so với nhà họ Kỷ, thì đến cửa cũng không đủ tư cách bước vào."
Tôi không đáp.
Sự lợi hại của Phó viện trưởng Lý tôi biết rõ, mấy năm trước em trai ông ta gây ra không ít rắc rối, nếu truy cứu thì cả đời không ngẩng đầu lên nổi, vậy mà sau khi ông ta ra tay, mọi chuyện đều êm xuôi.
Dùng cơm xong, Từ Trì lại đổi chủ đề sang một trăm tám mươi độ.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
"Tối cậu có rảnh không?" Anh ta bỗng lúng túng: "Tôi muốn đi đến quán bar lần trước cậu nói, xem có thể tình cờ gặp được một anh chàng đẹp trai không…"
Tôi không ngờ anh ta nghiêm túc thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!