Năm cô đơn nhất trong đời, tôi đã bỏ tiền ra mua cậu thiếu niên đắt giá nhất làm bạn nấu ăn.
Cậu ta đẹp nhưng kiêu căng. Hôn phải trả phí, l.à. m t.ì.n. h thì phải tính giờ, lại còn hay giở mặt.
Thật nhàm chán.
Trong khi tôi đang cân nhắc nên kết thúc mối quan hệ này như thế nào cho êm đẹp thì tình cờ thấy cậu ta đang được một đám công tử quyền quý vây quanh.
"Tây Thành, nếu có người bắt đầu rồi lại bỏ rơi cậu, cậu sẽ làm gì?"
Thiếu niên chống cằm bằng một tay, hờ hững đáp: "Xấu thì quăng xuống biển cho cá ăn, đẹp thì chôn sau vườn làm phân bón cho hoa."
"Vậy nếu là Giang Nhập Niên thì sao?"
Cậu ta cười khẽ.
"Làm quỷ cũng không tha cho anh ta."
…Tôi chính là Giang Nhập Niên.
Giờ chạy còn kịp không?
1.
Ý định chia tay bắt đầu từ tuần trước. Vì tôi nhận ra mình không còn cảm giác gì với Tây Thành nữa.
Đang miên man suy nghĩ thì người trong phòng tắm bước ra.
Cậu ta lại không mặc quần áo.
Thản nhiên đứng trước mặt tôi. Đôi mắt lấp lánh, thân hình cân đối, chỗ cần dài thì dài, chỗ cần thon thì thon.
Yêu nghiệt.
Lại là lúc thử thách sức chịu đựng của tôi.
"Anh à."
Tôi quay lưng giả vờ ngủ, thầm cầu mong cậu ta mau mặc đồ vào.
Vô ích.
Áo ngủ bị vén lên, eo tôi cảm nhận được một làn hơi lạnh, còn có nước.
Cậu ta cố ý: "Đừng giả vờ nữa, em biết anh muốn rồi."
Cậu ta dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cổ tôi.
Chiêu trò quyến rũ học rất giỏi.
Tôi không thể thua được.
Lật người dậy, chuyển thẳng 100.000 vào điện thoại cậu ta.
Mặt lạnh tanh: "Lại đây."
Đây mới là khí thế của một kim chủ.
Tây Thành một tay đỡ gáy tôi, một tay tắt đèn bên cạnh. Chưa đầy một tiếng, chuông báo thức lại reo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!