Chương 49: (Vô Đề)

"Tới lâu chưa mày?

"Khánh Long vừa ngồi xuống thì đã nói. Duy Thanh khẽ cười."Mới vừa tới."

Vẫn như mọi khi, hai người hẹn nhau ở một quán nhậu vỉa hè thân thuộc. Sau khi Duy Thanh vào tù không được bao lâu, thì Khánh Long chuyển công tác xuống thành phố. Giờ anh chàng đang làm trong đội "đặc nhiệm đặc biệt

", một tổ công tác được thành lập để giải quyết những trọng án lớn và nghiêm trọng. Nhìn Duy Thanh, người đang mặc quần âu đen với áo sơ mi trắng, gã còn lại thì quần jean rách, áo thun, đội mũ, mọi người đi ngang qua nếu nhìn vào, thật sự không biết ai là xã hội đen, ai là cảnh sát nữa. Với tính chất công việc của mình, Khánh Long thường xuyên ăn mặc bụi bặm và thay đổi phong cách cho phù hợp với các đối tượng, do vậy khó có thể tránh được sự đánh giá nhầm lẫn khi lần đầu tiên tiếp xúc với anh chàng."Sao rồi mày?"

Khánh Long ngồi rung chân. "Gặp người yêu cũ chưa?"

Duy Thanh biết bạn mình đùa nên khẽ cười. "Chưa."

"Sao chưa gặp?" Gã nhếch môi. "Thế còn người yêu mới của người yêu cũ?"

"Chưa luôn.

"Duy Thanh biết bạn mình đang ám chỉ đến Quốc Hùng. Khánh Long chửi thề."Bà mẹ, chơi với bạn rồi quất luôn con bồ của bạn."

Anh thấy không đúng. "Đừng nói vậy mà." Lúc nào đi nhậu với anh, thì Khánh Long cũng nói vấn đề này. Anh nghe mãi nên nhát phân tích luôn. "Thằng Hàn bữa nay làm gì rồi mày?" Văn Vũ mất tích bấy lâu nên anh không hỏi.

"Nó mới nghỉ việc, giờ đang định mở công ty riêng."

Khánh Long cụng ly rồi nốc cạn. "Nghe nói bồ mày sắp cưới hả?"

"Lại nữa.

"Anh thấy nản thật sự. Chia tay lâu rồi, nó cũng biết hết mọi chuyện, vậy mà cứ gặp anh là châm chọc. Khánh Long vẫn tiếp tục."Nữa cái quần. Bộ nói không đúng sao?"

Anh tò mò. "Sao mày biết?"

"Bích Trâm nói.

"Gã đáp nhanh. Duy Thanh thấy Mỹ Hạnh đã nói với bạn thân của cô nàng, thì chắc cũng sắp cưới."Tao cũng không biết nữa. Chắc cũng sắp thôi.

Dù sao cũng gần ba mươi rồi còn gì."

"Yêu nhau mấy năm, cuối cùng người yêu mình cưới thằng khác." Khánh Long "hứ" lên. "Bà mẹ nó vui nhỉ."

"Sao mày cứ thành kiến với thằng Hùng vậy?"

Anh thắc mắc. "Mày biết mọi chuyện là do tao mà. Nếu như không phải tao…"

Khánh Long tiếp lời ngay. "Không phải tao ngu, thì giờ tao với Hạnh đã đám cưới rồi hả?"

Anh thở dài. "Ờ, thì tao ngu.

"Thật ra là vì anh sợ mình phải đi sáu năm. Khánh Long cảm thấy đùa như vậy là đủ rồi."Mấy đứa đang bàn với nhau họp lớp này. Mày đi không?" Không có năm nào là thằng củ quần này xách mặt đi.

"Để xem thử."

Anh từ chối khéo.

"Xem cái quần. Tới lúc đó lại kiếm cớ nói bận chứ gì." Khánh Long cảm thấy quá hiểu rồi. "Đi đi, nhân cơ hội này gặp lại người yêu cũ luôn." Vì thấy thằng bạn mình cứ tương tư, nên anh ghét, anh chọc cho bỏ đi cái thói đó. Vứt đi thì có phải nhẹ nhõm hơn không.

Còn phải đi tìm tình yêu mới nữa.

Trong lúc Duy Thanh đang nhậu với Khánh Long, thì Quốc Hùng lúc này cũng đang nhậu với lũ bạn thời đại học tại một nhà hàng sang trọng. Chủ nhà hàng này, không ai khác chính là Anh Đức.

Sau một thời gian học bếp, rồi đi phụ nhiều nơi khác, Anh Đức dưới sự hỗ trợ của bà Thúy Nga, mà thực chất là do sự tác động và chủ ý của Duy Thanh, cu cậu đã được cho mượn một số tiền để mở nhà hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!