Chương 3: (Vô Đề)

"Má.

"Duy Thanh hớn hở từ bãi cỏ chạy vào nhà. Gần tới phòng của má Ba thì anh lại bị con"ki già" đuổi theo. Nó liếm liếm người anh, nhảy chồm lên rồi gặm cái quần "đùi

"của anh kéo lại. Thế là anh thì chạy tới, con ki già thì gặm quần anh lại ra sau. Quần tụt xuống, bờ mông đen xì hiện ra, Duy Thanh lấy hai tay kéo quần lên lại. Đôi bên giằng co như đang trong một trận chiến thực thụ."Á." Duy Thanh hét lên rồi quay ra sau. "Mày hả mày." Anh giả vờ đấm nó. Thấy con ki già vẫn không chịu buông tha, anh liền bặm môi lại rồi đá nó. "Mày hả bưởi."

Má Ba bước ra phòng. "Gì vậy con?"

Duy Thanh lúc này đã thoát được con ki già. "Má mới đi đâu về vậy?"

"Má đi chợ." Thấy cu cậu hai tay nắm "lưng quần", bà liền ngồi xuống kéo quần giúp lên cho cu cậu. "Để má." Rồi bà thấy cái quần toát một lỗ to chà bá. "Sao rách rồi?"

Duy Thanh nhìn xuống quần mình. "Ơ rách quần rồi." Anh không dám nói con ki già cắn xé quần mình.

"Cởi ra, để má đi lấy quần khác cho con.

"Má Ba khẽ cười rồi đứng dậy. Duy Thanh cứ để trần như nhộng vậy, anh chạy đi kiếm con ki già."Mày cắn quần tao hả?

"Con ki già lại nhảy chồm lên người anh và thế là anh bị nó đẩy ngã ngồi bệt xuống đất. Má Ba khi lấy quần xong thì không thấy Duy Thanh nữa. Nhìn quanh, cuối cùng bà thấy cu cậu đang đùa với chó, chính xác là cu cậu đang bị con chó đè lên người liếm mặt."Duy Thanh.

"Bà đứng chống nạnh. Duy Thanh nghe má gọi nên liền ngồi dậy."Đồ mất dạy, thả tao ra, má tao kêu." Anh chạy tới nhìn má mỉm cười. "Má."

Thấy người cu cậu lấm lem, bà liếc mắt. "Sao không mặc quần mà chạy đi đâu vậy cậu?"

Duy Thanh khẽ cười. "Dạ quần rách rồi."

"Bụm chim lại." Bà nhịn cười không nỗi. "Lớn rồi mà cứ." Bà bếu má cu cậu. "Lỡ nó bay đi thì sao?"

"Bay á." Duy Thanh mở hai tay ra nhìn rồi chụm lại. "Thế má cho con, con khác."

Thấy người cậu dính quá trời đất, lại nghe cậu nói, đúng là con của bà ngô nghê thật mà. "Thôi đi tắm, bẩn hết cả rồi." Bà chịu thua với cu cậu.

Năm nay Duy Thanh đã lên lớp hai và không như lớp một học buổi sáng, lớp hai anh học vào buổi chiều. Vào ngày nhập học, anh nhanh chóng chọn chỗ ngồi ở cuối lớp, nhưng không may thay, các bạn còn nhanh chân hơn cả anh.

Thế là bốn dãy bàn, chỉ còn một chỗ ngồi phía cuối và đó là vị trí gần khu vực để rác của lớp.

Má Ba vẫn chở anh đi học, mặc dù anh ngỏ ý muốn tự đi vì sợ má bị bệnh. Nhất là sau khi anh nghe lóm được chị Ngọc Minh nói với chị Út, mấy chị bảo má bị bệnh vì phải lao lực chăm sóc cho mọi người, từ cái ăn đến cái học. Duy Thanh nghĩ "cái học

"đó, chính là việc chở anh đi học hằng ngày. Anh không muốn má bệnh, anh chỉ muốn luôn vui vẻ và khỏe mạnh thôi. Và rồi mùa đông một lần nữa lại đến, vẫn như mọi ngày, Duy Thanh mặc áo ấm vào, đeo cặp sách lên và chạy ra trước cổng chờ má chở đi học. Anh lén lút đi ra nhìn con"ki già

", mọi bữa khi thấy anh xuất hiện là nó đều lao tới nhảy lên người anh. Có điều hôm nay anh lại chả thấy nó đâu."Ki ơi ki." Duy Thanh nhu miệng lên và chìa tay ra vẫy. "Ki ơi." Anh tiếp tục cúi người xuống, lén lút đi tới nhà xe. "Ki mất dạy đâu rồi?"

Duy Thanh bỗng nhíu mày lại, con ki già bữa nay nằm một đống trong nhà để xe và ngước mắt nhìn anh. Duy Thanh không hiểu vì sao con ki già bữa nay lại như vậy. Anh đi tới ngồi xuống rồi vút ve đầu nó.

"Mày giận tao à?"

Duy Thanh hỏi. "Mày sao vậy?"

"Duy Thanh." Má Ba đi tới. "Đi học thôi con.

"Bà dắt xe ra rồi nổ máy. Duy Thanh buồn bã trèo lên."Con ki bữa nay lạ lắm má."

"Lạ sao con?

"Bà tò mò. Anh gãi mặt."Nó không có như mấy bữa."

"Vậy mấy bữa nó ra sao?

"Bà hỏi. Duy Thanh đưa vẻ mặt suy nghĩ nhìn lên trời."Mấy bữa nó hay nhảy lên người con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!