Chương 27: (Vô Đề)

Thời gian như vậy cứ qua đi và Mỹ Hạnh lúc nào cũng mong đến cuối tuần. Nhưng một vài cái cuối tuần thì cũng đến lúc cô phải xa Duy Thanh. Hôm nay là bữa đi chơi cuối cùng của cô, tuần sau anh đã chính thức lên đường rồi.

Sau một buổi sáng ngồi ôn lại những chuyện xưa, cấp một với những kỷ niệm đáng nhớ, buổi chiều, anh bất ngờ đạp xe qua nhà cô. Anh muốn cùng cô xuống thành phố, muốn xem thử trường cô như thế nào.

Tất nhiên là cảm xúc của cô ngay lúc đó, nó lẫn lộn buồn vui lắm. Vui vì cô lại được ở bên cạnh anh, vui vì sự quan tâm và cũng vui vì được dẫn người yêu tham quan trường mình học.

Nhưng cô cũng buồn, buồn vì cô biết đây là lần cuối, buồn vì cô biết sắp phải xa anh và buồn vì cô có thể nhớ gương mặt bặm trợn của anh trong da diết.

Bắt xe xong, cô và anh lên xe buýt ngồi cùng với nhau, còn Quốc Hùng có việc bận nên đã đi trước. Anh ngồi bên ngoài, cô ngồi cạnh cửa kính, anh nắm tay cô, hai người cứ thế im lặng.

Không phải vì không có chuyện để nói, chỉ là trong cái khoảnh khắc này, cô và anh như hiểu ý lẫn nhau, cả hai đều muốn cảm nhận sự yên tĩnh của không gian và cảnh vật, những giây phút bên nhau đang dần đếm ngược.

Gió bên ngoài vẫn thổi, người bên cạnh vẫn trò chuyện ôm sồm. Anh nắm tay em không buông bỏ, em hiểu lòng anh chẳng muốn rời.

Tới bến xe, anh và cô tiếp tục đứng chờ chuyến xe buýt tiếp theo tới trường đại học kinh tế. Dưới điểm chờ, anh vẫn nắm chặt tay cô như lúc ở trên xe. Cô thấy vậy chỉ biết mỉm cười và lâu lâu nép đầu vào vai anh.

Từ khi yêu nhau đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên anh mạnh dạn nắm tay cô và cũng là lần đầu tiên anh nắm tay cô lâu đến như vậy.

"Lu nhìn gì vậy?

"Cô thắc mắc khi thấy anh cứ nhìn lên trời. Anh quay qua khẽ cười."Nhìn Sún."

Cô bĩu môi. "Sún ở đây, chứ có ở trên trời đâu mà nhìn."

"Lu nhìn Sún bằng tâm, chứ không phải bằng mắt." Anh đáp.

"Là sao?" Cô thấy anh nói "điêu

"thì có. Anh giải thích."Nghĩa là Lu nhìn lên trời rồi mường tượng Sún ra trong đầu. Lu muốn tập làm quen, để sau này khi không ở bên cạnh Sún nữa, thì Lu vẫn có thể nhìn thấy Sún mỗi ngày."

Cô ngượng ngùng nên chỉ biết quay qua cắn nhẹ vào tay anh. Thứ người gì đâu, cứ mở miệng ra là toàn những lời tán tỉnh. May mà anh đi nghĩa vụ, chứ đi du học, hay đi làm xa thì cô có họa lo "sốt vó

"mỗi ngày. Hai người đứng chờ một chút rồi cũng leo lên chuyến xe tiếp theo để tới trường. Xuống xe, cô bắt đầu luyên thuyên về ngôi trường của mình. Cô vừa chỉ tay, vừa liên miệng giới thiệu. Vì ký túc xá nam nữ riêng biệt, với lại nội quy yêu cầu cấm tự tiện dẫn người lạ vào phòng. Nếu người thân tới thăm thì phải xuống báo và làm thủ tục với ban quản lý. Do vậy, cô chỉ ngồi ở ghế đá với anh và chỉ tay về phía phòng mình. Về phần Duy Thanh, anh thấy trường của Mỹ Hạnh lớn thật. Không"hổ danh

"là trường đại học, khuôn viên của nó phải lớn gấp mấy chục lần nhà anh. Rồi anh cố gắng nhớ hết những gì Mỹ Hạnh nói, anh muốn sau này ra quân, anh còn biết cô ở phòng nào mà tìm tới. Nói chuyện một lúc thì anh cũng phải đứng dậy bắt xe để về nhà. Đã là chuyến cuối cùng và dù anh có muốn nắn ná ở lại thêm cũng không được. Anh chào tạm biệt cô rồi quay lưng bước đi. Được một vài bước, anh quay lại và quyết định phải nói những gì mình suy nghĩ trước giờ."Ngày hôm đó, Sún đừng tới tiễn Lu nha."

Anh nghẹn ngào. "Lu sợ mình kìm lòng không được."

Cô sựng người trong vài giây rồi cũng gật đầu. "Sún hứa, Sún sẽ không tới." Mắt cô bỗng cay xòe. "Lu đi mạnh khỏe nha.

"Vì nếu cô không lên tiễn thì đây là lần cuối cùng cô được gặp anh. Anh mỉm cười."Sún ở lại mạnh khỏe và nhớ đừng thức đêm nữa."

"Sún biết rồi." Cô vẫy tay. "Lu cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nha."

Anh gật đầu, thu lại nụ cười rồi nhanh chóng bước đi. Anh biết, nếu anh nán ở lại thêm vài giây nữa, hoặc nói thêm một lời nào đó, thì có lẽ anh sẽ vỡ òa lên. Đâu phải là anh muốn đi nghĩa vụ đâu, chỉ đó là cơ hội duy nhất để anh có thể cùng Mỹ Hạnh sánh đôi.

Vốn dĩ biết mình không thông minh, không có bằng cấp, nên anh mới quyết định đi nghĩa vụ. Vì sau khi ra quân, ngoài số tiền nho nhỏ anh lãnh được, thì anh còn được tặng một phiếu học nghề miễn phí và anh sẽ dùng phiếu đó để học lái xe hơi.

Sau đó anh sẽ xin vào làm tài xế cho một công ty nào đó, hoặc làm tài xế taxi chẳng hạn.

Có thể cái nghề tài xế của anh không thể làm giàu, hoặc có thể không chăm sóc và chu cấp được cho Mỹ Hạnh một cuộc sống sung sướng, nhưng ít nhất thì anh vẫn có thể nuôi sống được anh và cô.

Nếu trách, thì anh chỉ nên trách bản thân mình vô dụng. Vì chính sự vô dụng của mình, chính sự thờ ơ không quan tâm và trau dồi bản thân, nên anh mới như vậy. Nếu ngay từ đầu mà anh gắng chí học tập, thì giờ anh cũng có thể tiếp tục đi học cùng với cô, rồi ra trường xin vào một công ty nào đó làm.

Như vậy thì có phải cuộc sống sẽ khác đi không.

Đừng chờ ngoài trạm xe buýt một lúc thì anh cũng bước lên xe. Anh lật đật đi về phía hàng ghế cuối trong bộ dạng thẫn thờ và đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc. Mà có lẽ thì anh đã khóc thầm trong lòng từ lâu rồi.

Lúc đầu anh nghĩ cảm giác chắc cũng bình thường thôi, tạm xa vài năm rồi gặp lại, anh nghĩ chắc cũng chả có gì lớn lao. Nhưng sự thật thì khi thời gian qua đi và ngày càng gần đến thời gian lên đường, anh mới nhận ra lòng mình tràn đầy u sầu và vỡ nát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!