"Yeah." Hoàng Sơn nhảy đựng lên. "Yeah, yeah."
Anh Đức ngồi bên cạnh thắc mắc. "Sao mấy bữa này bạn Hùng lại bắn yếu vậy ta. Cố tình thả mọi người đúng không?
"Quốc Hùng chỉ nhếch môi cười mà không nói. Từ nhỏ đến giờ, từ cái trò"điện tử cần" như "hô xê", "samurai mù", đến "PS1" như đá PES, đua xe thú, võ đài thú, hay giờ là các game vi tính như "half life" hoặc đế chế, anh như là trùm trong mọi trò.
Thậm chí bắn half life, mình anh chấp cả hai thằng Hoàng Sơn và Anh Đức, nhưng anh vẫn giành chiến thắng, vậy mà hôm nay anh lại để hai tụi nó bắn vỡ sọ nhiều lần. Số mạng anh giết còn ít hơn số điểm văn anh làm.
Không phải là thả tụi nó, mà là vì anh không thể tập trung nổi vào trò chơi. Đầu anh cứ nghĩ và nhung nhớ mãi về Mỹ Hạnh. Mọi bữa còn đi học, anh có thể nhìn lén cô nàng, giờ nghỉ hè rồi, anh có còn được gặp cô nàng nữa đâu. Thà như Mỹ Hạnh không quen Duy Thanh, anh còn có cớ để đạp xe qua chơi.
Giờ biết họ đang quen nhau, lẽ nào anh lại vô duyên sang nhà, hay là bảo Duy Thanh rủ Mỹ Hạnh cùng đi chơi với mình.
Từ lúc nhìn thấy Mỹ Hạnh lần đầu tiên là trong người anh đã dấy lên nhiều cung bậc cảm xúc không ổn. Tương tư là biểu hiện đầu tiên, so sánh với Bảo Hân là điều kế tiếp, cố gắng lợi dụng và ép mình đi chơi với Bảo Hân là điều thứ ba, nhận ra mình chưa bao giờ yêu Bảo Hân là điều thứ tư và đơn phương Mỹ Hạnh hằng đêm là điều cuối cùng.
Biết thích người yêu của bạn là một điều sai trái, nhưng ai có thể bảo trái tim mình ngừng lại. Tình yêu mà, nó chớm nở và rạo rực bằng một cách nào đó mà ta không thể hiểu nổi và kiểm soát được.
Nếu có thể điều khiển được tình yêu, thì giờ anh đâu có tương tư về cô như vậy.
"Ai chọc giận quý tử của mẹ vậy?
"Bà Thúy Nga đang ngồi ở phòng khách, thấy con mình đi về tiu nghỉu nên liều trêu chọc. Quốc Hùng đáp nhanh."Mẹ á."
Bà khẽ cười. "Mẹ vợ con sao? Mà quên, con làm gì đã có vợ."
"Mẹ về hồi nào vậy?
"Anh nằm dài trên ghế sofa đối diện với mẹ mình. Bà nhướng mày."Từ lúc thằng quý tử của mẹ đi chơi bị người ta chọc."
Anh bĩu môi. "Mệt mẹ quá."
Bà sực nhớ. "À lúc nãy thằng Thanh có qua tìm anh."
"Thật hả mẹ?
"Quốc Hùng ngồi dậy. Bà lại trêu chọc."Không, mẹ nói láo đó."
"Mẹ này.
"Anh bỗng muốn đi tìm Duy Thanh. Bà nhìn theo con mình."Vừa về, giờ lại đi nữa hả?"
"Chút nữa con về.
"Anh nói vọng vào. Bà nói lớn."Tối nhớ về sớm ăn cơm đó."
"Dạ." Anh vút xe đạp đi.
Từ hồi nghỉ hè đến giờ, Duy Thanh với Văn Vũ cứ bận mãi. Ngay cả đến việc hội họp với nhóm cũng ít khi đi. Lâu lâu, hai anh chàng này mới qua nhà anh chơi, hoặc rủ anh đi đâu đó.
Văn Vũ thì bận phụ mẹ, Duy Thanh thì bận trông em, hết em này rồi đến em khác, vừa rồi lại phải lên viện chăm sóc cho cu Minh Dũng. Quốc Hùng nghĩ chắc cu Dũng ra viện rồi nên Duy Thanh mới qua nhà anh.
Y như Quốc Hùng dự đoán, vừa đạp xe vào sân cô nhi viện là anh đã thấy Duy Thanh đang ngồi chơi với Minh Dũng. "A, chào Dũng."
"Em chào anh.
"Minh Dũng mỉm cười đáp lại. Anh đi tới."Em khỏe chưa?"
"Dạ em khỏe rồi." Minh Dũng đáp.
"Mới mua hình hả mày?" Anh nói khi thấy Duy Thanh đang cắm cúi cắt tấm "hình" lớn ra những tờ "hình
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!