"Hạnh ơi." Duy Thanh đứng bên ngoài nói lớn.
"Đây.
"Mỹ Hạnh từ trong nhà lật đật bước ra. Duy Thanh nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Sau khi chở cô nàng về nhà, anh liền ngỏ ý để mình chở cô đi học cho tiện. Tất nhiên là cô phản ứng không chịu rồi, nhưng anh cũng cương quyết không kém."Sún mà không chịu, thì Sún đừng nghĩ đến chuyện vác xác lên trường.
"Anh nghiến răng. Thế là cô đành đồng ý để anh chở đi học trong những ngày đang"bị thương
"này. Duy Thanh cũng nói lại với Quốc Hùng trên đường về nhà. Anh bảo Quốc Hùng tạm thời những ngày này anh không thể qua chở anh chàng đi học được. Hạnh bị như vậy nên anh phải qua chở cô nàng. Tất nhiên là Quốc Hùng hiểu chuyện nên liền bảo yên tâm đừng lo. Vậy mà mới sáng hôm nay, chưa kịp dắt xe ra khỏi nhà thì anh đã nghe thấy tiếng của Quốc Hùng. Gã đạp xe qua nhà anh, bảo sẽ chở anh qua nhà Mỹ Hạnh, rồi cùng hai người đến trường luôn."Ủa cực vậy?
"Duy Thanh sợ làm phiền bạn mình. Quốc Hùng nhếch môi."Có gì đâu mà cực. Đi chung cho vui. Đằng nào mày cũng phải đạp xe qua nhà bé Hạnh thôi.
"Trở lại với thực tại, chả biết mình có thích người ta hay không, nhưng Quốc Hùng cứ thấy nhớ và muốn gặp. Mặc dù biết mình kiếm cớ qua chở Duy Thanh là sai, nhưng Quốc Hùng biết chỉ còn có cách đó. Thấy cô nàng mang cặp từ từ khập khiễng bước đi, lòng Quốc Hùng bỗng nao núng đến lạ thường."Chào bạn.
"Mỹ Hạnh nhìn Quốc Hùng gật nhẹ đầu. Quốc Hùng khẽ cười."Ờ, chào Hạnh.
"Đây là lần đầu tiên anh và cô nói chuyện trực tiếp với nhau. Duy Thanh dắt xe của Mỹ Hạnh ra."Đi thôi."
Mỹ Hạnh ngồi một bên trên yên sau. "Phiền phức."
"Sún thấy phiền nhưng Lu thấy vui." Duy Thanh nghe được nên liền đáp lại.
"Tai thính như gì á." Mỹ Hạnh bếu nhẹ bụng Duy Thanh.
Mặc dù miệng nói vậy thôi, thậm chí là cố gắng từ chối, nhưng ai đó tối nằm ngủ cứ tủm tỉm cười vì ngày mai được người ta qua chở đi học. Thậm chí sáng còn bật dậy sớm hơn mọi bữa, khỏi cần đến cái đồng hồ báo thức yêu quý mọi hôm. Đến nỗi mẹ cô thấy cũng phải thắc mắc nhiều điều.
Mà nhắc đến mẹ thì Mỹ Hạnh mới nhớ, hôm qua cô vừa lết vô nhà thì đã bị mẹ than trách đủ điều. May là cô nói láo học thể dục bị té, chứ nếu mà mẹ biết cô vấp ngã khi đang thi chạy, thì có mức bà nổ lên banh nhà.
Việc Duy Thanh chở Mỹ Hạnh đến trường, ở lớp dần dần mọi người cũng biết. Bích Trâm thì không ngạc nhiên lắm vì ngày nào cũng phải chứng kiến mấy hành động "mắc ói" giữa hai người. Văn Vũ thì cười đầy nguy hiểm, những người khác thì không quan tâm, chỉ có một người cảm thấy không vui, đó là Tấn Bình.
Trước giờ thấy Duy Thanh thân thiết với Mỹ Hạnh, Tấn Bình đã thấy không thích. Nhưng nghĩ việc hai bên vẫn chưa có công khai, mọi người vẫn đang trong cuộc chiến, nên Tấn Bình nghĩ mình chỉ cần làm tốt hơn. Giờ thấy ngày ngày chở nhau đi học, Tấn Bình nghĩ mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác.
Với Duy Thanh, Tấn Bình khó có cách để trị. Đánh nhau thì không lại, ở trường nghe đến cái tên Duy Thanh là mọi người đã e dè, nên cũng không thể nhờ vả giúp sức. Anh chàng chả thể làm gì ngoài việc sai khống, hoặc bắt ép những chuyện nhỏ nhặt.
Duy Thanh thì không biết có người đang hầm hè mình, anh cứ vô tư chở Mỹ Hạnh tới trường. Về phần Quốc Hùng, lúc đầu khoảng cách giữa anh và Mỹ Hạnh còn xa lạ, nhưng sau những lần đi học chung, những lúc ăn chè sau khi tan học, hai người dần dần có cảm tình và thân nhau hơn.
Trước giờ Mỹ Hạnh cứ tưởng mỗi mình Văn Vũ, giờ gặp Quốc Hùng rồi, cô mới thấy "ông thần
"này còn ghê hơn. Không những biết nhiều thứ, mà kiến thức về các môn học cũng trùm nữa. Không được, không được, cô không thể lúc nào cũng là người thua cuộc được. Chưa kể dạo này cô thấy Lu ngốc cũng bắt đầu thông minh lên rồi. Cô chết mất thôi. Mọi chuyện kéo dài được một tuần thì dừng lại. Vết thương thật ra vẫn chưa lành hẳn nhưng Mỹ Hạnh nghĩ cũng không nên"lợi dụng tình yêu
"quá. Với lại suốt ngày lên nhìn cái bản mặt đáng ghét của Văn Vũ thì cô lại muốn điên lên. Biết rõ là cô thừa cơ hội làm nũng với Duy Thanh rồi, vậy mà không chịu giả vờ làm ngơ, cứ hết nói bóng, nói gió rồi lại cười đểu. Thôi cô vác xác đi học cho ai đó vừa lòng. Chiều hôm đó Mỹ Hạnh đạp xe qua cô nhi viện, một mặt để chứng minh cho việc mình có thể đi học được, một mặt nhân tiện cô đem mấy cuốn truyện"Cô Tiên Xanh
"qua cho Minh Dũng luôn. Không như ai đó mặt mày bí xị ngồi nhìn cô, Minh Dũng thấy cô qua thì miệng cười không ngớt, còn cho cô kẹo nữa. Nhiều ngày sau, mặc dù biết rõ Duy Thanh không chở Mỹ Hạnh đi học nữa, nhưng Tấn Bình vẫn ôm mối thù trong lòng. Suy tính và nằm chờ mãi thì cuối cùng Tấn Bình cũng bắt đầu chiến dịch"loại bỏ" tình địch của mình.
Biết rõ Duy Thanh trước giờ ít khi trực nhật, thay vì nhắc nhở, một hôm Tấn Bình quay xuống bảo Duy Thanh cuối giờ ở lại quét lớp. Lý do là tới lịch trực nhật nhưng sáng anh chàng lại không làm.
Văn Vũ nghe được nên thấy làm lạ.
Thứ nhất, sao bữa nay bạn lớp trưởng lại quan tâm đến vấn đề vệ sinh của lớp như vậy. Mọi khi vấn đề này thuộc về lớp phó lao động kia mà. Hơn nữa, bạn lớp trưởng cũng chả phải là tổ trưởng, chỉ đơn thuần là một tổ viên như bao ai khác.
Và đặc biệt là trước giờ làm gì có kiểu cuối giờ ở lại trực nhật, chưa kể là cả năm nay, việc trực nhật của Duy Thanh coi như được lớp bỏ lơ.
Rõ ràng, rõ ràng là chuyện này có điều gì đó không ổn. Từ lúc Văn Vũ để ý là đã thấy bạn lớp trưởng này có gì đó ghen ghét Duy Thanh rồi.
Từ những việc hoạch họe, sai vặt và cố tình chèn ép người bạn của anh, đôi lúc thỉnh thoảng, Văn Vũ còn thấy được những cái liếc mắt hay những hành động không được mấy thân thiện.
Nói về Duy Thanh, nghe bạn lớp trưởng nhắc, anh thấy hình như mình hơi thiếu trách nhiệm thì phải. Ra chơi, anh liền bảo Quốc Hùng "quá giang
"ai đó về trước, còn anh thì phải ở lại lớp có chút chuyện. Thế là cuối giờ, trống đánh, mọi người ùa ra về, còn anh thì phải ở lại. Đợi lớp về hết, anh bắt đầu đi lấy chổi và"ki", vừa mới quơ được vài đường chổi chỗ bàn giáo viên thì anh bất ngờ khi thấy Mỹ Hạnh đi vào. "Sao Sún chưa về?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!