Chương 21: (Vô Đề)

Sau kỳ nghỉ Tết, mọi người bắt đầu đi học lại như cũ. Mọi thứ vẫn vậy, trừ tình bạn của một số người có một chút tan vỡ.

Chuyện đơn giản chỉ là Duy Thanh dẫn Mỹ Hạnh sang nhà Khánh Long, Văn Hàn và Văn Vũ chơi, mà chả biết tin tức truyền bằng cách nào, Anh Đức và Hoàng Sơn thì không nói, chỉ là Quốc Hùng cảm thấy hơi cay.

Nghe bảo Duy Thanh dẫn bạn Hạnh nào đó sang nhà mấy bạn kia, thấy mình không những là bạn bè, mà còn hơn cả anh em, vậy mà Quốc Hùng thấy mình còn thua cả người dưng. Không được bạn Hạnh qua nhà, mà ngay cả bạn Hạnh là ai, Quốc Hùng cũng chả biết.

Bạn Hạnh tồn tại khi nào, mà sao anh chưa bao nghe nhắc đến.

"Bạn cấp một với nhau mày ạ." Duy Thanh minh oan cho việc mình không dẫn Sún qua nhà Quốc Hùng. "Khổ."

"Chó nó tin.

"Quốc Hùng bĩu môi. Tới trường, câu chuyện tiếp tục được đem ra và dưới cái miệng của Hoàng Sơn, mọi thứ trở nên kinh điển và phức tạp hóa lên gấp nhiều lần. Nào là Duy Thanh xem mọi người là gì. Có còn coi nhau là anh em nữa không. Tại sao lại phân biệt đối xử, hay là có mới, nới cũ. Đủ các thể loại. Khánh Long cảm thấy mệt óc."Hùng." Anh vừa ăn xôi, vừa nói. "Mày có dẫn Bảo Hân qua nhà tao không?"

Quốc Hùng đáp. "Không."

"Thế nhà thằng Đức?"

"Ờ không."

"Nhà thằng Sơn?"

"Không luôn."

Khánh Long nhếch môi cười. "Vậy mày trách gì thằng Thanh."

"Ê, thà nó không dẫn, thì tao không nói làm gì." Quốc Hùng liếc mắt Duy Thanh. "Đằng này nó dẫn sang nhà mày, nhà thằng Hàn, rồi nhà thằng Vũ nữa chứ.

"Mà nhà anh thì gần nhà của Văn Vũ. Khánh Long cảm thấy nực cười vì ai đó ghen tỵ."Tụi tao học chung cấp một với nhau mà mày."

"Mình nhớ là hai bạn hiền lên cấp hai mới học chung với nhau." Anh Đức nói khía việc Quốc Hùng cấp một không học chung lớp với Duy Thanh. Vậy thì đòi đu theo làm gì.

Trống đánh vào lớp nhưng Quốc Hùng vẫn không ngừng bực tức và ghen tỵ trong lòng. Chuyện thật ra chỉ là Quốc Hùng cảm thấy mình không được Duy Thanh coi trọng. Đúng là chuyện chả có gì để nói, chả có gì để quan tâm, hay quan trọng đến nỗi phải lôi ra hoạch hoẹ lẫn nhau.

Nhưng đến mãi sau này thì Quốc Hùng mới nhận ra, tất cả mọi việc đều có cái lý của nó và việc anh ghen tỵ như vậy cũng là rất đúng.

Bởi chính vì anh tức, nên sau đó anh cùng Văn Hàn xồng xộc tới lớp của Duy Thanh để xem thử rốt cuộc bạn Hạnh là bạn nào. Bạn Hạnh là ai mà huyền bí và đặc biệt như vậy, đặc biệt đến nỗi Duy Thanh coi trọng còn hơn cả anh.

Và khi đứng ngoài lớp nhìn vào, được Văn Hàn "chỉ điểm" và khi thấy Mỹ Hạnh quay lại nói cười gì đó với Duy Thanh, Quốc Hùng mới nhận ra một điều, tình yêu bắt đầu ngay từ đó.

"Sóng bắt đầu từ gió. Gió bắt đầu từ đâu. Em cũng không biết nữa. Khi nào ta yêu nhau", bài Sóng của nhà thơ Xuân Quỳnh cứ lặp đi, lặp lại trong đầu của Quốc Hùng.

Hình ảnh cô gái với mái tóc dài cột sau lưng, làn da trắng cùng với môi hồng, miệng cười duyên dáng, mắt lung linh, nó khiến cho Quốc Hùng cứ thơ thẫn trong nhiều ngày cùng với câu ca dao, "trăng rằm mười sáu trăng nghiêng, thương ai chúm chím cười duyên một mình

". Bảo Hân đường đường được mệnh danh là hoa khôi của khối, nhưng nếu so với nét đẹp của Mỹ Hạnh, thì Quốc Hùng mới lại thấy dường như bạn gái của mình chẳng bằng một phần. Hay có lẽ là vì trước giờ anh cứ nghĩ mình thích Bảo Hân, cho đến khi gặp được Mỹ Hạnh. Nếu bây giờ anh áp dụng sự phân tích của mình vào sắc đẹp, thì, thì, anh nghĩ mình cần phải nên tiếp cận"dung nhan" của Mỹ Hạnh thêm, thêm một vài lần nữa, như thế mới có thể phân định được một cách, một cách chính xác hơn được.

Nói về Duy Thanh, mọi việc cứ vậy trôi qua, ngày rồi qua ngày, tuần này nối tiếp tuần kia, anh với Mỹ Hạnh ngày càng thân thiết. Việc thấy bạn lớp trưởng và Mỹ Hạnh trò chuyện, cười đùa với nhau, giờ anh cũng thấy bình thường.

Bạn lớp trưởng dù sao cũng đã ở bên Mỹ Hạnh nhiều năm, việc thân thiết cũng là điều dễ hiểu. Nếu không có bạn ấy ở bên chia sẽ, anh không biết Sún sẽ còn buồn hơn như thế nào.

Và rồi hội khỏe Phù Đổng cũng đến, cũng như mọi năm, Duy Thanh chả thèm đoái hoài. Có điều, anh thì không nhưng Mỹ Hạnh lại có. Cô nàng tiếp tục điền tên anh vào danh sách thi đấu và khi nghe được cô giáo đọc tên mình với Mỹ Hạnh trong cuộc thi chạy tiếp sức, thay vì vui mừng, anh lại kinh ngạc ú ớ.

Cái đéo gì nữa vậy, Duy Thanh nghĩ rồi nói. "Hình như…"

Mỹ Hạnh biết rõ là trước sau gì Lu ngốc cũng lên tiếng nên liền quay lại. "Như như cái gì mà như."

Duy Thanh ngầm đoán chính cô nàng đã ghi tên mình. "Sún ghi tên Lu hả?"

Mỹ Hạnh liếc mắt. "Thì sao, Lu không muốn thi chạy với Sún à." Sợ Duy Thanh nói "không" nên cô nói tiếp. "Vậy để Sún nhờ bạn nam khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!