Thời gian như vậy trôi qua, Duy Thanh ngày ngày đi học và luôn mong muốn về nhà thật nhanh. Trên lớp anh chả nói chuyện nhiều với bạn bè, cứ ngồi nghe thầy cô giảng bài rồi cắm cúi ghi chép.
Về tới nhà, ngủ trưa xong, anh cùng các anh chị em ra phòng đọc sách để ngồi học và làm bài tập. Đây là căn phòng để mọi người ngồi học với nhau, hoặc trò chuyện linh tinh đủ thứ, tất nhiên là mọi người không được phép làm ồn. Nếu ồn quá thì mấy anh chị sẽ đi vào quát mắng ngay.
Trong phòng, ngoài những chiếc bàn ghế, những kệ tủ đựng rất nhiều sách báo và tạp chí, thì còn có một cái bàn thờ. Trên bàn thờ có một bà phật Quan Âm màu trắng và một cái bát nhang. Bên cạnh bát nhang, có hai cái đèn và hai ly nước.
Phía dưới bàn thờ phật Quan Âm là nơi thờ ông bà tổ tiên và ba của má Ba.
Mọi người chỉ được ngồi ở trước bàn thờ học hành nghiêm chỉnh và không được tới bàn thờ quậy phá. Cái này cũng là các anh chị dặn dò, chứ má Ba của anh không bao giờ cấm cử cả. Ngày nào má Ba cũng tới phòng này, đôi lúc má quét dọn, má trưng hoa quả, thắp hương hoặc đọc kinh sách gì đó.
Sau khi học bài xong, Duy Thanh sẽ ra phụ giúp các anh chị hoặc má Ba làm gì đó. Múc nước tưới rau, tưới cây, phơi quần áo hoặc mấy cái việc lặt vặt khác. Đến khoảng bốn, năm giờ chiều thì anh cùng mọi người ra bờ cỏ đối diện để học võ.
Ông Năm là thầy dạy võ của anh và mấy anh chị em, ông là bạn của ba má Ba. Ông dạy võ cổ truyền cho mọi người miễn phí từ trước khi có cô nhi viện cơ.
Lâu lâu ông Năm vừa dạy, vừa kể lại chuyện xưa cho mọi người. Ông bảo ngày xưa không có con đường bê tông này và cô nhi viện cũng chỉ mới xây lên gần đây thôi. Hồi đó, nguyên thủy, đây trước là nhà của thằng Đen, bạn của ông, tức là ba của má Ba. Ngôi nhà lúc đó không thấp như bây giờ.
Sau này người ta mở đường nên bồi thêm đất cho cao lên. Tất nhiên trong những anh chị em, Duy Thanh là người chú tâm nghe nhất.
Học võ xong, Duy Thanh cùng mọi người bắt đầu chương trình tắm rửa. Các anh chị em nhỏ cùng với anh đứng tụm lại với nhau. Sau đó mấy anh chị lớn nối thêm ống nhựa rồi xịt nước lên trời. Mọi người ở dưới hò hét như đang tắm mưa.
"Kì tay, kì chân, rồi kì người."
Mọi người cùng nhau "vè". "Ta kì mặt xong thì đến kì mông." Mọi người bắt đầu lấy xà phòng. "Xoa, xoa, xoa. Ta xoa đầu rồi đến xoa lưng. Xoa mông, xoa bụng, xoa luôn cả người." Mọi người lại hò hét. "Sạch, sạch, sạch. Khi nào thân sạch thì mới ngưng kì."
Đó giống như là "bài ca đi tắm" của mọi người.
Mặc dù còn nhỏ nhưng Duy Thanh đã thuộc hết những bài ca này. Ngoài bài ca đi tắm, thì mọi người còn được má Ba dạy bài ca ăn cơm và bài ca đi ngủ. Tất cả những bài ca này đều do má Ba nhớ lại những lời ba của bà lúc xưa hay nói, sau đó góp nhặt, thêm thắt và tạo ra những bài vè này.
Duy Thanh tắm xong thì thay quần áo mới. Sau đó anh cùng mọi người tới phòng ăn để phụ dọn bàn. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cơm "bới" ra chén, đũa sẵn sàng bên cạnh và muỗng dành cho việc ăn canh, mọi người bắt đầu "vè" bài ca ăn cơm.
"Mời ba, mời mẹ dùng cơm. Mời anh, mời chị, mời luôn mọi người." Mọi người cùng nhau hò. "Rau xanh, cơm muối, cùng với xì dầu. Của ít, lòng nhiều nên mọi người đừng chê."
Thật ra thì chỉ có má Ba và một vài người ăn chay.
Còn lại Duy Thanh và các anh chị em nhỏ vẫn ăn thịt cá như bình thường. Bài ca này chẳng qua là muốn nói lên sự khiêm tốn và đạm bạc của mỗi bữa ăn ở cô nhi viện. Nhiều lúc không có tiền nên mọi người phải dùng cơm canh với rau hái ngoài vườn để ăn qua bữa.
Ngoài những số tiền mà má Ba dành dụm, những đồng tiền ít ỏi mà những anh chị lớn ra đời đi làm và gởi về lại để chăm sóc mấy em, thì cô nhi viện còn được sự đóng góp của các nhà hảo tâm, bà con xóm làng và các đoàn thể của nhà nước.
Một phần chăm lo cuộc sống cho các bé, phần khác dùng vào thuốc men và điều trị cho những em bị bệnh, nên nhiều lúc cô nhi viện vẫn rơi vào các hoàn cảnh khó khăn. Tình thương, sự hồn nhiên và nụ cười của mọi người, chính là những hạnh phúc nhỏ nhoi lóe sáng lên ở những mảnh đời bất hạnh này.
Ăn tối xong, những anh chị em bận học thì sẽ tới phòng đọc sách ngồi. Còn lại thì ra phòng sinh hoạt xem tivi hoặc chơi đùa với nhau. Má Ba không bao giờ muốn các con học bài vào buổi tối cả, bà muốn các con ngồi quây quần với nhau chơi đùa.
Việc học hành vào ban đêm đối với bà, nó chỉ tổ gây các bệnh về mắt và người. Nếu có bài tập, phải ôn thi hoặc những trường hợp bất khả kháng thì mới nên học vào buổi tối. Còn lại thì bà khuyến khích các con nên học vào ban ngày cho khỏe.
Duy Thanh thì khác, sau khi ăn cơm xong thì anh luôn chạy vào phòng má Ba. Tối nào không có việc bận thì má Ba cũng ngồi tụng kinh cả và anh cứ ngồi lẳng lặng phía sau bà. Vì má đọc nhỏ nên anh chả nghe gì, mà khi nghe thì anh cũng chả hiểu má đang nói gì.
Anh chỉ biết ngồi phía sau xếp bằng như má. Hết đưa tai ngóng thì đến gãi mặt. Hết gãi mặt rồi lại đến gãi tay. Nhiều đêm anh mệt quá nên nằm xuống. Anh không dám làm ồn hay phát ra tiếng động, nên nằm được một chút thì anh lại lăn ra ngủ lúc nào chẳng hay.
Đến khi má Ba đánh thức anh dậy thì anh mới biết đêm qua mình ngủ ở phòng má.
Khi thấy cu cậu ngủ trên đất, má Ba chỉ biết bật cười và bế cậu lên giường. Sau đó bà qua phòng xem các con mình, dặn dò gì đó rồi mới đi ngủ. Buổi sáng bà hay dậy sớm đi kinh, thấy cu cậu ngủ ngon, bà sợ làm cu cậu thức giấc nên đi sang phòng đọc sách.
Đôi lúc bà gặp các con mình dậy sớm ôn bài, bà khẽ cười xoa đầu rồi pha ly sữa nóng cho các cô cậu uống lấy sức. So với những đứa con khác thì bà thương Duy Thanh nhất. Không phải vì trông cu cậu khá giống ba cùa bà ngày xưa, mà là vì cu cậu là đứa bất hạnh nhất trong mọi người.
Cứ như vậy, hằng ngày bà vẫn chở Duy Thanh đi học rồi chở anh đi về. Ngày nào cu cậu cũng trò chuyện về chuyện trường lớp với bà. Đôi lúc cu cậu hỏi bà một vấn đề gì đó mà không hiểu.
Rồi mùa đông cũng đến, điều đó có nghĩa các con mình phải mặc thêm áo ấm và đắp "chăn bông" khi đi ngủ. Những chiếc chăn mền và áo khoác hiện tại mà bà lục trong các thùng đồ, nó không đủ cho các con và nhiều cái cũng đã cũ rách không thể dùng.
Do vậy bà định bụng hôm nay chở Duy Thanh đi học xong, bà sẽ đi sắm thêm đồ. Nhân tiện thì bà sẽ mua thêm tất mang chân và găng tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!