Chương 13: (Vô Đề)

Cảm thấy như đang động đất sắp sập nhà, Duy Thanh choàng tỉnh dậy và thoát ra khỏi cơn mơ. Lại là giấc mơ về Mỹ Hạnh, những giấc mơ mà nhiều năm qua anh vẫn thường thấy. Vẫn là gương mặt đó, mái tóc đó, anh vẫn nhớ như in và không hề quên một chi tiết nào.

Cứ tưởng bây giờ khi lớn lên, Mỹ Hạnh sẽ vẫn còn mái tóc ngắn dễ thương, sẽ vẫn đeo chiếc lắc tay và "mập thù lù". Nhưng dù có thay đổi như thế nào, dù có "biến hình" ra sao, vậy mà Duy Thanh vẫn không ngờ Sún của mình lại thành ra cái người như "bạn gái bàn trên" này.

Mái tóc dài đen óng ả, dáng người cao ráo trắng trẻo, đanh đá, chảnh chọe và đặc biệt là rất xinh đẹp. Lúc nhỏ xinh thôi, giờ lớn lên anh mới thấy Sún đẹp.

Duy Thanh ngồi chống cằm và bắt đầu nhớ lại chuyện hôm nhập học. Lúc đó khi vào lớp, vì thấy Văn Vũ nên anh quýnh lên và không để ý tới mọi việc xung quanh. Định bụng sẽ ngồi cùng với Văn Vũ nhưng khi đi tới, cu cậu bảo chỗ bên cạnh đã có người, do vậy anh mới ngồi bàn bên cạnh.

Lúc đó, anh nghĩ chắc chắn Sún đã nhận ra anh, chắc chắn là như vậy, nhưng do Sún giả vờ không quen anh mà thôi. Vì "lơ" anh, nên hai tiết đầu của ngày hôm đó, Sún chả thèm quay lại, mà anh lúc đó cũng không quan tâm lắm đến hai bạn gái ngồi bàn trên, nên cũng chả thèm chào hỏi.

Chỉ lâu lâu thấy hai bạn nữ to nhỏ gì với nhau và anh chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của Sún nên chả nhận ra.

Đến giờ ra chơi, sau khi tập hợp với lũ bạn rồi vào lại lớp, lúc đi về chỗ, lúc đó, chính lúc đó, anh thấy Sún đang mỉm cười với bạn nữ cùng bàn, người sau này anh mới biết tên là Bích Trâm. Nụ cười đó, khuôn mặt đó, khiến anh sựng người trong vài giây.

Mặc dù chân vẫn bước đi nhưng hồn anh lại như chết lặng. Khi Sún vô tình nhìn sang anh, mắt nhìn mắt, tuy chỉ một, hai giây thôi, rồi Sún ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng chừng đó cũng đủ để anh nhận ra, Sún của anh đang ở đây và ngay tại lúc này.

"Sún." Duy Thanh bước vào bàn rồi chồm lên. "Sún." Anh lắc vai Mỹ Hạnh. "Lu nè Sún."

Mỹ Hạnh hất tay của Duy Thanh ra khỏi vai mình. "Khùng hả ông."

"Lu nè, Sún không nhận ra sao?" Duy Thanh bất ngờ sửng sốt.

"Sún nào ở đây, nhầm người rồi.

"Mỹ Hạnh nói. Bích Trâm thấy tình hình như vậy nên liền chem vào."Ông nhìn nhầm rồi, đây là Hạnh mà."

Duy Thanh chợt nhớ Sún có tên thật là Hạnh. "Thì đúng là Hạnh rồi." Vì chợt quên mất họ và chữ lót, nên Duy Thanh liền lái sang chuyện khác. "Hạnh học cấp một ở trường P đúng không?" Anh chỉ tay vào mặt mình. "Thanh nè."

"Thanh nào, tôi không biết."

Mỹ Hạnh vẫn tiếp tục giả vờ lạnh lùng.

"Sún giả vờ phải không?

"Duy Thanh nghĩ chỉ có như vậy. Làm sao anh có thể nhận nhầm được kia chứ. Rõ ràng sau mấy năm, gương mặt xinh xinh ấy vẫn vậy. Mà đúng là dù thay đổi rất nhiều nhưng anh vẫn nhớ và vẫn nhận ra kia mà. Anh chắc chắn là Sún bắt chước Văn Vũ lúc nãy rồi. Mỹ Hạnh cố tình yên lặng không đáp. Duy Thanh tiếp tục gõ nhẹ ngón trỏ lên vai Mỹ Hạnh."Sún, Sún ơi."

Mỹ Hạnh cố nén cười rồi quay lại. "Sao lì vậy. Đã bảo không phải là Sún rồi mà."

Duy Thanh nhíu mày. "Thế thì Hạnh." Anh khẽ cười. "Hạnh học cấp một ở trường P đúng không?"

"Thì sao?" Mỹ Hạnh quay lại làm cho một trận. "Tôi học ở trường P đó, ở làng P nữa. Bộ ai học ở trường P, tên Hạnh thì đều là Sún hả?"

Cô quay lên. "Lì vừa thôi, đã bảo nhầm người rồi."

Duy Thanh bị mắng xối xả nhưng vẫn đưa cái bộ mặt ngơ ra. Định nói gì đó nhưng vì cô giáo bước vào lớp nên anh đành khựng lại.

Trở lại với thực tại, Duy Thanh lúc này vẫn khẳng định mình không thể nhầm. Ăn rồi Sún cứ dựa lưng vào bàn anh, mà không phải dựa bình thường nha, cứ cố tình thúc mạnh vào bàn làm anh mất cả giấc ngủ. Rõ ràng là muốn chọc anh rồi còn gì.

Nghĩ thấy bực, anh liền bặm môi giơ tay lên như hù dọa để đánh. Tất nhiên là anh "canh me

"Sún không thấy. Chứ nếu Sún thấy thì sao anh dám làm như vậy được. Nhưng không may thay, Sún không thấy nhưng Văn Vũ lại thấy. Thế là Duy Thanh thu nắm đấm lại, nhìn Văn Vũ và nhe hai hàm răng ra cười."Mỹ Hạnh ơi." Văn Vũ cố tình gọi khẽ. Vì đang trong giờ học nên anh chàng sợ bị cô giáo mắng.

"Gì Vũ?" Mỹ Hạnh quay sang. Nhân tiện thì cô liếc mắt xem thử "thằng mặt heo

"đó đã dậy chưa. Từ hồi vào học đến giờ, suốt ngày cứ lo ngủ ngủ. Thầy cô thấy hắn cũng phải lắc đầu. Nhưng vì"danh tiếng

"của hắn nổi quá nên thầy cô đành làm ngơ, thầy cô sợ hắn mà thức thì lại phá không cho các bạn khác ngồi học. Nói chuyện với mình thì cộc cằn. Nói chuyện với trai lạ thì hiền dịu, dễ thương, Duy Thanh nghĩ."Có bút không cho Vũ mượn với?

"Văn Vũ khẽ cười. Duy Thanh khẽ cười."Bút nè Vũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!