Thời Tễ vừa đến liền nổ súng giết con dã thú cuối cùng đang vật lộn với thiếu niên.
Thiếu niên đang giết đến phát điên đột nhiên liền khựng lại.
Cậu quay đầu nhìn anh.
Trong đôi mắt còn phản chiếu làn sương đỏ, máu tí tách rơi từ đầu ngón tay, không rõ là của cậu hay của dã thú.
Cậu cố bước lên một bước, nhưng bước chân lại loạng choạng.
Thời Tễ nhíu mày, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Chỉ huy."
Thiếu niên cong môi, một lọn tóc bạc dính máu bết vào khóe mắt, gương mặt loang lổ vết máu khô, trông có chút chật vật lại có chút gợi cảm.
"Anh định lấy mạng em thật sao~"
Giọng cậu khàn khàn, hơi thở phảng phất mùi máu tanh.
Thời Tễ lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.
Tạ Chước không đợi được đáp lại, đôi mắt đào hoa khẽ rũ xuống, như thể sức cùng lực kiệt, lảo đảo ngã về phía trước.
Bất chợt một mùi sơn trà trắng nhạt nhòa thoảng qua chóp mũi.
Eo cậu được ai đó vòng tay ôm lấy, ngã vào lồng ngực sạch sẽ, lạnh lẽo.
Thời Tễ không nghĩ thiếu niên này trông gầy mà lại nặng như vậy, bị kéo ngã theo phải khụy cả gối.
Anh hơi không kiên nhẫn nhíu mày, định đẩy ra thì bị một gương mặt ẩm ướt cọ vào cổ.
Cả người Thời Tễ bỗng cứng đờ.
"......"
Cảm giác làn da ướt át cọ vào da thịt làm anh thấy tê rần khó chịu, hàng mi khẽ run hai cái.
Chưa kịp lên tiếng, bên tai đã vang lên giọng khàn khàn, mơ hồ của thiếu niên.
"Anh không muốn thấy em, phải không?
Hơi thở yếu ớt, như thể bản thân cũng chẳng biết đang nói gì.
"Em biết, em khiến anh khó chịu."
"......"
"Em tưởng anh vẫn còn nhớ em."
"......"
Thời Tễ cụp mắt im lặng, đến khi có thứ gì đó được nhét vào tay anh.
Thiếu niên yên lặng dựa vào ngực anh, hơi thở yếu ớt dần rồi thiếp đi.
Thời Tễ ngẩng đầu, nhìn về phía Ryan đang đứng chết trân bên kia.
Nhíu mày khàn giọng nói, "Còn đứng đấy làm gì? Đưa cậu ta tới phòng y tế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!