Chương 42: Em muốn anh mãi mãi ở lại trong giấc mơ của em

Thời Tễ mặc kệ mớ rắc rối này.

Anh lạnh mặt bước ra khỏi ảo cảnh, quay về biệt thự của mình.

Trong sân vườn có bóng dáng hai người đang ngồi, dường như cảm thấy chủ nhà không có mặt, bọn họ cũng không thể tự tiện vào trong, đành ngồi ngoài sân đợi anh về.

"Chỉ huy, anh về rồi ạ?"

Ryan kích động nhảy phắt dậy từ chiếc ghế đá nhỏ, chạy tới đầy lo lắng hỏi anh, "Đàn Tinh nói, anh định cho tôi gia nhập đội tuyển Liên Minh, là thật sao?"

Tiểu Omega căng thẳng nuốt nước bọt không ngừng.

Thời Tễ nhàn nhạt ừ một tiếng, "Ừ."

Ryan lập tức bị niềm vui trào dâng làm cho choáng ngợp, đôi mắt xanh không kìm được ánh lên ướt át, "Chỉ huy, tôi nhất định sẽ....."

"Tạ Chước đâu?"

"Hả?"

Thời Tễ không chút để ý hỏi, "Đã để người ở đâu rồi?"

Ryan không ngờ chỉ huy không thèm nghe những lời thề sống thề chết của mình mà chỉ quan tâm tới tên nhóc tóc bạc kia.

"..... Trên xích đu ở sau vườn."

Bọn họ cũng không dám tùy tiện vứt Alpha lung tung, tránh làm bẩn nhà của chỉ huy.

Thời Tễ: "Ừ, về đi."

Ryan khẽ 'ò' một tiếng, Sở Đàn Tinh bước tới vỗ vai cậu, "Đi thôi."

Hai người vừa định rời đi, Thời Tễ lại gọi Ryan lại, "Cậu không cần hứa hẹn gì với tôi cả."

Tiểu Omega ngơ ngác quay đầu nhìn anh.

Trong ánh hoàng hôn màu vàng nhạt, chỉ huy áo trắng quần đen thanh lãnh tuấn mỹ, chiếc áo sơ mi hơi ướt lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.

Anh dùng giọng điệu điềm tĩnh như nước chậm rãi nói:

"Tôi không yêu cầu các cậu nhất định phải giành chức vô địch, mỗi trận đấu của các cậu cũng không phải vì tôi mà đánh."

"Đường là do tự mình đi, cứ cố gắng hết sức là được."

Trái tim Ryan như được sưởi ấm, cậu gật đầu thật mạnh, "Tôi hiểu rồi ạ!"

Thời Tễ nét mặt dịu lại, nhẹ 'ừ' một tiếng, "Về đi."

Sân vườn trở về vẻ yên tĩnh thường ngày, trên bàn trà có một ấm trà hoa ấm áp đang tỏa hương.

Thời Tễ chậm rãi nhấp một ngụm trà thanh, sau đó vào trong tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại.

Dường như hoàn toàn quên mất ở sau vườn còn có một thiếu niên đang nằm.

Đêm buông xuống, Thời Tễ mới bước ra sau vườn, liếc mắt liền thấy thiếu niên đang nằm trên xích đu.

Hoa nở rực rỡ xung quanh, quần áo trên người cậu cũng đã được nắng hong khô cả buổi chiều, vậy mà cậu vẫn còn hôn mê.

Thời Tễ bước đến, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!