"Chỉ huy, bây giờ làm sao đây?"
Những học viên trong nhà kính chưa từng trải qua cảnh tượng này, ai cũng tái mét mặt mày vì sợ con bạch tuộc khổng lồ.
Thời Tễ điềm tĩnh ra lệnh, "Nhân lúc băng còn chưa vỡ hết, tất cả các cậu mau ra ngoài."
Bọn họ ngẩn người, "Vậy còn anh?"
"Tôi ở lại đây."
Thời Tễ đã sớm quen đối mặt với mọi nguy hiểm.
Anh từng giải quyết vô số sinh vật nguy hiểm khó nhằn, con bạch tuộc này đối với anh chẳng là gì, nhưng đối với học viện Hertz lại là tai ương ngập đầu.
Không thể để nó trốn thoát khỏi ảo cảnh, nhất định phải tiêu diệt tại chỗ.
Chiếc vòng bạc trên cổ tay dường như cảm nhận được sự dao động trong lòng anh, khẽ rung lên.
"Nếu có một ngày cậu lại lần nữa sử dụng nó, Thời Tễ, hãy quay về Tinh Hệ Chủ."
"Cúi đầu nhận thua trước tôi."
Giọng nói đầy uy nghiêm của Hoàng Đế vang lên bên tai, ánh mắt Thời Tễ trở nên lạnh lẽo.
Ánh sáng của cơ giáp cấp 5S trên cổ tay anh cũng theo đó mà ảm đạm đi.
Thời Tễ quay đầu nhìn về phía thiếu niên tóc bạc đã sẵn sàng ra trận, "Cả cậu nữa."
Tạ Chước ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của anh.
"Nhất định phải ra ngoài sao?"
"Ừ." Thời Tễ hiếm khi lặp lại một lần, "Nhất định."
Tuyết phủ nhẹ lên lông mày anh, làm cho gương mặt ấy càng thêm lạnh lẽo vô tình, dường như không ai có thể đứng bên cạnh anh, dù cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Khóe môi Tạ Chước khẽ động, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Em hiểu rồi."
Thời Tễ có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu, nhưng chỉ lạnh nhạt dời mắt đi.
Lối ra của ảo cảnh từ từ khép lại, tiếng bước chân phía sau cũng dần im bặt.
Con bạch tuộc khổng lồ ở phía xa không thể chữa lành vết thương, tuyệt vọng gầm rú, bò trườn trên mặt băng, hận không thể đập chết kẻ gây nên chuyện này, giơ cao những xúc tu lên——
Thời Tễ nhảy vọt lên không trung.
Một độ cao mà người bình thường không thể nào đạt tới.
Anh nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi tuyết, khom lưng nửa ngồi trên đỉnh núi trong suốt như pha lê.
Nhìn xuống con quái vật đang vùng vẫy dưới biển, giọng điệu lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Một xúc tu của bạch tuộc đập hụt làm vỡ mặt băng, nghe thấy giọng điệu chế giễu kia, nó giận dữ toàn thân đỏ bừng quay đầu lại.
Giây tiếp theo đột nhiên khựng lại, nó ngơ ngác nhìn con mèo nhỏ trên đỉnh núi.
Ngơ ngác nghiêng đầu một cách chậm rãi.
Chàng trai áo đen từ từ đứng dậy, dáng người cao ráo thẳng tắp đứng giữa trời đất bao la, đôi tai mèo trắng muốt mềm mại nhô lên giữa mái tóc, trên lớp lông mịn còn điểm xuyến vài bông tuyết xinh đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!