Khi Thời Tễ dẫn theo Tạ Chước đến, vừa đến nơi đã nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.
Toàn bộ sân huấn luyện giờ như bãi chiến trường, trên không trung còn lơ lửng một mũi tên đủ sức phá tan cả mặt đất.....
"Má ơi, Xuyên Vân Tiễn?!" Tạ Chước kinh hãi thốt lên.
Thời Tễ: "......."
Anh quay đầu nhìn cậu một cách u ám.
Tạ Chước lập tức dang đôi tay dài về phía anh, giọng điệu lười nhác thử thăm dò, "Chỉ huy ơi, cỏ ở đây trông bẩn quá, hay là em bế anh qua nhé?"
Tâm trạng Thời Tễ lúc này thật sự chẳng tốt đẹp gì.
Anh lạnh nhạt hỏi ngược lại, "Tôi là lăn lộn từ đó đến đây chắc?"
Sau đó anh mặt không cảm xúc đi về phía đám học viên.
Tạ Chước nhịn cười đuổi theo, "Đừng giận mà đừng giận mà, vì mấy tên nhóc thối này mà tức giận thì không đáng đâu...... Má ơi!"
Mũi Xuyên Vân Tiễn trên không trung hóa thành vô số mũi tên lửa nhỏ dội xuống như mưa.
Chỉ vì Ryan nghẹn ngào ấm ức buông một câu, "Muốn đánh hết."
Sở Đàn Tinh: "Ừ."
Sau đó liền có cảnh tượng như hiện tại.
Tạ Chước theo bản năng kéo Thời Tễ vào lòng, che chắn cẩn thận.
Cơ thể Alpha trẻ tuổi cao lớn rắn chắc giam chặt anh trong vòng tay, giống như một con dã thú tao nhã bị nhốt trong lãnh địa của kẻ khác, thật sự không thể động đậy chút nào.
Chỉ có thể bị ép hít lấy hơi thở của cậu, lắng nghe nhịp tim cậu.
Vô cùng bá đạo, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của cậu.
Bất quá cái ôm này cũng không kéo dài được bao lâu, Thời Tễ liền đẩy cậu ra.
Tạ Chước hoảng hồn vỗ ngực, "Hù chết em rồi hù chết em rồi, may mà không sao!"
Cậu còn giơ tay chỉnh lại phần vai áo bị nhăn cho chỉ huy.
Thời Tễ lạnh lùng hất chân chó của cậu ra, giọng điệu không kiên nhẫn, "Đương nhiên là không sao."
Có vẻ như chỉ huy đang cố gắng kìm nén cảm xúc, gương mặt như tuyết trắng trên đỉnh núi bị phủ đầy sương lạnh.
"Mũi tên gần tôi nhất, cách cũng tận 10 mét."
Có sao mới là lạ.
Cái tên nhóc con này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Tạ Chước vô tội chớp mắt, mái tóc bạc bị gió thổi rối tung, lộ ra ngũ quan tinh xảo nghịch ngợm.
"Vậy sao? A, chắc em nhìn nhầm....."
Thời Tễ không thèm để ý tới cậu nữa, giữ khoảng cách với cậu rồi bước tới hiện trường.
Trưởng lão Nana phụ trách quản lý khuôn viên học viện đã có mặt từ sớm, trên tay ông còn cầm bình tưới nước, sững sờ nhìn đám cỏ non mềm mại sáng nay còn uốn éo lả lướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!