Thời Tễ làm như không có chuyện gì thản nhiên ném sợi dây chuyền vào khoang sửa chữa.
Nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, "Trượt tay."
Ánh mắt đào hoa của Tạ Chước đầy vẻ ngây thơ nghịch ngợm, đã nhịn cười đến không chịu nổi.
Ryan tinh ý suy đoán, chắc chắn là do cậu không hỏi chỉ huy trước nên chỉ huy mới tức giận.
"Chỉ huy, anh có muốn uống nước dinh dưỡng không?"
Ryan ôm mấy chai nước dinh dưỡng còn lại chạy tới.
Thời Tễ lạnh lùng liếc cậu một cái, "Không uống."
Omega khẽ 'ò' một tiếng, lại nghe Thời Tễ nói tiếp, "Không huấn luyện, không cần bổ sung năng lượng."
Ryan vui vẻ gật đầu, "Vâng!"
Thời Tễ đưa mắt nhìn Sở Đàn Tinh đang đứng một bên, "Hôm qua bị đau chân sao?"
Sở Đàn Tinh đặt chai nước dinh dưỡng xuống, sắc môi nhợt nhạt, "Có một chút, tối qua lúc về hơi khó chịu, hôm nay đã không sao rồi."
Cậu ta vốn ít nói trầm lặng, không thích biểu lộ cảm xúc, miêu tả như thể chẳng có vấn đề gì.
Giây tiếp theo đã bị tiểu Omega vạch trần.
"Gì mà hơi, tối qua Đàn Tinh đau đến toát mồ hôi đầy đầu, cuối cùng tôi phải xoa cho cậu ấy đến nửa đêm mới ngủ được đó."
Sở Đàn Tinh nhìn cậu một cái, "Có đến mức đó không?"
Ryan gật đầu, "Có, tóc cậu đều ướt sũng, làm bẩn cả gối của tôi."
"......."
Thời Tễ không ngờ mình lại đánh giá sai.
Trạng thái của Sở Đàn Tinh thật sự còn nghiêm trọng hơn Tạ Chước.
Không biết tên nhóc con kia tối qua có đau đến mất ngủ không........ Thời Tễ ý thức được mình đang nghĩ gì, lập tức dứt khoát cắt ngang, tất cả đều là do cậu ta tự chuốc lấy.
Tạ Chước sau khi bị mắng tự nhiên thấy chột dạ, lập tức chuyển chủ đề sang Ryan, "Hai người ngủ chung giường à? Anh còn xoa chân cho anh ta?"
Tò mò là bản năng của con người, Thời Tễ cũng lơ đễnh nhìn về phía hai người họ.
Sở Đàn Tinh không nói gì, chỉ cầm chai nước dinh dưỡng màu xanh lục tùy ý nghịch.
"Bọn tôi là bạn cùng phòng mà." Ryan nói, "Hơn nữa tối qua Đàn Tinh có hơi giận, tôi không phải nên dỗ cậu ấy một chút sao?"
Ryan từ trước tới nay tâm tính đơn giản, không hề giấu giếm nói thẳng, "Nếu không khi kỳ ph*t t*nh sắp tới của tôi đến, không có Đàn Tinh thì biết phải làm sao."
Lời vừa dứt, Thời Tễ cũng ngẩn người.
Anh nhíu mày hỏi, "Cậu ta đánh dấu cậu rồi sao?"
Bị chỉ huy hỏi thẳng như vậy, Ryan cũng khó tránh khỏi có chút ngại ngùng.
Cậu gãi gãi mái tóc xanh lục hơi xoăn, đôi mắt xanh tròn xoe cũng lóe lên vẻ thẹn thùng, "Đánh dấu tạm thời thôi mà."
"Dài dòng nửa ngày hóa ra hai người là người yêu à." Tạ Chước ngửa đầu uống gần hết chai nước dinh dưỡng, yết hầu lên xuống, chua lòm nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!