Chương 32: Bạch nguyệt quang của em chỉ có anh

Ánh mắt Thời Tễ vô thức dừng lại trên túi quần của Alpha.

Chiếc áo đen kia không có chỗ nào để cất đồ, túi duy nhất chính là ở bên hông quần dài.

Không thể phủ nhận, dáng người thiếu niên thực sự đẹp, vai rộng, eo thon, đôi chân thẳng dài, đường nét cơ thể được quần dài ôm sát làm nổi bật từng đường cong hoàn hảo.

Chỉ cần đứng đó thôi, toàn thân đã toát lên vẻ lười biếng lẫn quyến rũ.

Thời Tễ chậm rãi ngước mắt lên từ phía dưới eo cậu, "Hay là tôi nhét vào miệng cậu nhé?"

Tạ Chước rốt cuộc nhịn không nổi, khẽ bật cười.

Mồ hôi mỏng phủ trên xương quai xanh, theo đường cong cổ chảy xuống, lướt qua yết hầu gợi cảm, tiếng cười trầm thấp như dòng điện chạm vào màng tai.

"Em nói thật đó....."

Ánh mắt cậu vừa bất lực vừa dịu dàng, "Tay bẩn, không tiện lắm."

Thời Tễ lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.

Ánh mắt thiếu niên thì vô tội ngây thơ, nhưng bàn tay giấu sau lưng đang khẽ run lên.

Lần này ra tay quá mạnh, không kiềm chế được, thêm vào việc trật khớp chưa lành, gắng sức quá mức khiến cậu nhất thời mất kiểm soát.

Alpha rất sĩ diện.

Bị chơi xấu thì coi như xui xẻo, nhưng trong trận tập huấn, vẫn là do bản thân cậu vô dụng.

"Đánh giá sau trận đấu còn chưa bắt đầu."

Giọng Thời Tễ lạnh lùng vang lên, "Nếu cậu đã vội vàng muốn bị mắng, tôi có thể nói luôn vấn đề của cậu ngay bây giờ."

"......"

Tạ Chước thật ra không muốn nghe lắm.

Nhưng chỉ huy không cho phép cậu từ chối, giọng điệu lạnh lẽo sắc bén không chút lưu tình.

"Trên sân thi đấu, kiểu hành động giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn hai này, gọi là ngu xuẩn."

Nhược điểm của cậu quá rõ ràng, ra tay thì hung hãn liều lĩnh, không bao giờ để ý đến trạng thái của người khác, cũng như trạng thái của bản thân, giống như một con chó nhỏ phát điên lao bừa về phía trước.

Bởi vì lâu ngày không ai cho ăn, cứ thấy người là cắn.

Ngay cả khi bản thân đã kiệt sức cũng không biết dừng lại.

Thời Tễ nhìn dáng vẻ đẹp đẽ ngoan ngoãn hiện tại của cậu, không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng Tạ Chước hoàn toàn không hề vô hại như vẻ bề ngoài.

Tạ Chước im lặng hồi lâu, "...... Không phải là tự tổn hại tám trăm sao?"

"......." Thời Tễ hỏi ngược lại, "Cậu cảm thấy trạng thái hiện tại của Sở Đàn Tinh còn tệ hơn cậu sao?"

Tạ Chước không nói gì.

Cậu cũng không rõ trạng thái của Đàn Tinh, nhưng bản thân đúng là phế thật.

"Tôi không cần một quả bom hẹn giờ bốc đồng ở bên cạnh, tốt nhất cậu nên học cách kiểm soát bản thân, tuân theo mệnh lệnh, vừa đủ thì dừng."

Cách nói chuyện của Thời Tễ luôn có sức sát thương, vô tình tổn thương người khác, cũng là tổn thương trí mạng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!