Chương 3: Tôi không cần Alpha

Sợi xích vàng bay ra từ tay Ryan.

Quấn lấy thiếu niên tóc bạc áo đen như dây leo.

Cậu ấy cao ráo, vóc dáng thon dài, đôi chân thẳng tắp. Dù đang bị trói lại, cậu vẫn đứng thản nhiên, không hề vùng vẫy.

Dù cổ tay bị khóa buông thõng trước người, trông như thể chẳng để tâm đến chuyện gì. Chỉ khi bị kéo đi loạng choạng, cậu mới cau mày khó chịu, bật ra một tiếng "Chậc".

Alpha sinh ra vốn đã ngạo mạn, luôn muốn chiếm thế thượng phong.

Tiểu Omega mắt xanh đứng bên cạnh kinh hãi nhìn cạnh tượng trước mắt.

"Á, nhẹ tay chút đi mà~"

Thiếu niên Alpha lười biếng liếc Ryan, âm cuối kéo dài trông vô cùng cợt nhã.

Ryan như bị giẫm trúng đuôi, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp: "Cậu... cậu... cậu im miệng ngay cho tôi!"

Tạ Chước cúi đầu bật cười khe khẽ, thấy thú vị vô cùng.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ chỉ huy. Thoáng khựng lại, rồi giơ tay lên với vẻ vô tội: "Đau quá à~"

"......"

Thời Tễ chẳng thèm để ý, giọng điệu thản nhiên lạnh nhạt: "Giải về phòng biệt giam, chờ xét xử."

Ryan lập tức nghiêm túc đáp: "Rõ, thưa chỉ huy!"

Thời Tễ không nói gì thêm. Cơn nóng trong người vừa được thuốc ức chế làm dịu lại nay lại âm ỉ trỗi dậy, anh bực bội xoa trán, xoay người rời đi.

Dù không quay đầu, ánh mắt nóng bỏng sau lưng vẫn khiến người ta không thể làm ngơ.

Vừa nóng rực, vừa dai dẳng.....

Trong phòng y tế, Thời Tễ ngồi thẳng lưng trước cửa sổ.

Một liều thuốc ức chế được tiêm hết vào tuyến thể, cảm giác khó chịu trong cơ thể mới dần tan biến.

"Chỉ huy Thời, chúc mừng cậu đã trải qua lần phân hoá thứ hai."

Hiệu trưởng Hertz mang theo báo cáo nghiên cứu từ trung tâm y tế, mỉm cười thông báo tin tức này.

Thời Tễ trầm mặc vài giây, không tỏ vẻ ngạc nhiên.

Giọng anh lạnh nhạt: "Có gì đáng chúc mừng chứ? Tôi đã 24 tuổi rồi."

Tuổi phân hoá bình thường rơi vào khoảng 14. Hiếm có ai đến tận tuổi này mới phân hoá lại.

Hiệu trưởng Hertz hiền hậu cười: "Nhưng với giống mèo các cậu, 24 tuổi vẫn chỉ là một bé mèo con thôi mà."

Ông giơ tay mô tả hình dáng một bé mèo bọc tã.

Thời Tễ: "......"

Anh nghiêng đầu đi, giọng vẫn lễ phép nhưng lạnh băng: "Gọi tôi là Thời Tễ là được."

Đôi mắt già nua của hiệu trưởng dịu dàng nhìn anh thật lâu, rồi ông nhẹ nhàng nói:

"Dựa theo ghi chép nghiên cứu, mỗi lần phân hoá đều có nguyên nhân rõ ràng. Nếu không gặp phải cú sốc quá lớn, thì không ai tự nhiên phân hoá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!