Những người có mặt đến thở mạnh cũng không dám.
Giáo sư Mạc Sơn xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc và lạnh lùng, mọi người vốn đã sợ ông ta.
Nhưng đây là lần đầu tiên thấy ông ta nổi giận đến vậy.
Tạ Chước công khai sỉ nhục cháu trai ông ta, còn tháo khớp một cánh tay, hành hạ đến mức nửa sống nửa chết, liệu có thể tiếp tục ở lại học viện hay không thật sự khó nói....
"Ngài có tư cách gì đuổi học cậu ấy?"
Thời Tễ sắc mặt lạnh nhạt cụp mắt hỏi.
Trong khung cảnh hỗn loạn này, anh là người duy nhất không dính chút bụi trần.
Tất cả mọi người đều trông vô cùng chật vật, bao gồm cả giáo sư Mạc Sơn đến sau, áo khoác dính đầy bùn đất.
Chỉ có chỉ huy là sạch sẽ tinh tươm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rũ xuống.
Giáo sư Mạc Sơn ôm nam sinh trong lòng, như thể ôm con trai ruột của mình.
Nghe vậy ông ta tức đến bật cười, "Nó bắt nạt cháu tôi ra nông nỗi này, tôi còn không được đuổi học nó à?!"
Thời Tễ ánh mắt liếc qua Mạc Nham đang hôn mê.
Ánh nhìn từ trên cao không mang ý khinh thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như thể đang nhìn một con kiến hôi nhỏ bé.
Anh thản nhiên, "Chẳng phải đó là do cậu ta tự chuốc lấy sao?"
Một lời vừa thốt ra, toàn trường chấn động.
Tạ Chước hơi khựng lại, dường như có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn chằm chằm vào đường viền cổ thon dài trắng trẻo trước mặt, cổ họng khô khốc không nói nên lời.
"Cậu đây là có ý gì? Chỉ huy Thời." Giáo sư Mạc Sơn sắc mặt u ám hỏi.
"Ý tôi là, đáng đời."
Thời Tễ chưa bao giờ nể mặt ai.
Anh xưa nay chỉ luôn nói sự thật.
Từ khoảnh khắc Mạc Nham chuẩn bị ra tay, dường như anh đã đoán được đối phương sẽ rơi vào tình cảnh này.
"Ý cậu là Tạ Chước hoàn toàn không có lỗi sao?"
Giáo sư Mạc Sơn tức đến muốn hộc máu, "Đúng là trong kỳ thi việc kỹ năng không bằng người khác quả thực không thiếu, nhưng ít ra cũng phải biết điểm dừng, hành vi cố ý hạ nhục người khác tàn độc như vậy, dựa vào cái gì phải bỏ qua cho nó?"
Ông ta quả thật là cáo già.
Vài ba câu đã phủi sạch trách nhiệm cho cháu trai mình, ngược lại còn đổ hết tội lỗi lên đầu Tạ Chước.
Ngực Tạ Chước khẽ phập phồng, nghiến răng nghiến lợi muốn ấn cả cái mặt già kia xuống bùn.
Thời Tễ thì nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Ngài đã bỏ qua cho cậu ấy sao?"
Khuôn mặt tinh xảo của anh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, tựa như chẳng có chuyện gì trên đời này có thể khiến anh lay động.
Giọng nói lạnh lẽo mang theo khí thế áp bức chất vấn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!