Lúc này, ở đầu bên kia khu rừng.
Lục Dao không có sự hỗ trợ của anh em chí cốt, chỉ có thể tự lực cánh sinh bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Cậu điều khiển cơ giáp cấp S màu hồng phấn vất vả lắm mới săn được con mồi thứ 3, cảm thấy mình lại càng tiến gần hơn với vị trí đầu bảng.
Đáng ăn mừng lắm á!
Bên cạnh có người hớt hải chạy qua, "Mẹ nó, từ nãy tới giờ mà tôi mới săn được có 4 con, xong đời rồi xong đời rồi."
Lục Dao: "?"
"Tôi nghe nói Tạ Chước đã gom được 32 con rồi, đây là chuyện mà một người có thể làm được sao? Tôi vào rừng đến giờ còn chưa thấy nhiều con mồi như thế, không phải cậu ta dùng mỹ nhân kế quyến rũ đám thú đó chứ?"
Lục Dao: "???"
Bao nhiêu???
Tên bạn tốt kia đi quyến rũ tận 32 con mồi mà không biết chia sẻ cho anh em cậu ta 2 con, cái thuyền tình bạn này chắc chắn không bền nổi rồi, vậy thì để hôm nay cậu lật mẹ cái thuyền luôn——
"Có ích gì chứ? Tên Mạc Nham bên hệ Chỉ Huy đã dẫn người đi cướp rồi, săn nhiều hơn nữa chẳng phải cũng chỉ để làm áo cưới cho người ta thôi sao?"
Lời vừa dứt, bên cạnh liền xẹt qua một vệt hồng chóe—
Theo sau bóng cơ giáp biến mất còn có giọng Lục Dao chửi rủa om sòm.
"Tên chó chết nào dám cướp mồi của anh em tao, đã hỏi ý kiến ông đây chưa hả?"
"......?"
Mấy người nhìn theo bóng lưng cậu ta đi xa, khiếp sợ lẩm bẩm, "Đó, đó là cơ giáp cấp S hả?"
"Chắc không phải đâu, cơ giáp cấp S gì mà mới săn được có 3 con chứ?"
Lục Dao cảm nhận được sự chế giễu sâu sắc.
Cậu nhịn xuống ý muốn quay lại giết người, quyết định biến đau thương thành sức mạnh để trút giận cho anh em.
Kết quả còn chưa đến nơi đã nghe thấy một giọng nói lả lơi hết cỡ.
"Trời ơi, anh ơi, anh không sao chứ?"
Cùng với một tiếng 'ầm' đổ xuống vang lên.
Huynh đệ tốt của cậu, người đang bị cả đám khốn cướp mồi, nhấc đôi chân dài thẳng tắp, đạp thật mạnh lên một bộ cơ giáp cấp A đang nằm dưới đất.
Khuôn mặt tinh xảo ngạo nghễ đầy vẻ lo lắng, "Sao anh có thể xông lên như một thằng l* m*ng không có đầu óc vậy hả?"
"Lỡ không cẩn thận vấp ngã rồi kẹt luôn dưới đất thì biết làm sao đây?"
Chân cậu ta dùng sức, bộ cơ giáp bị giẫm phát ra tiếng 'rắc rắc', từ từ lún sâu vào lớp bùn mềm ẩm ướt.
Thiếu niên nhướng mày, cười đến vô cùng ngây thơ.
"Anh nói xem có đúng không?"
"......"
Lục Dao cảm thấy mình quả là người thuần khiết nhất trên đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!