Tưởng tượng thì rất tươi đẹp.
Nhưng thực tế cũng rất phũ phàng.
Mạc Nham dắt theo đám đàn em đi khắp khu vực rìa rừng, vậy mà đến một con mồi cũng không thấy.
"Mẹ nó, đúng là quái lạ!" Mạc Nham tức đến bật cười.
Nếu thi tính theo số lượng con mồi săn được, khu vực rìa rừng rõ ràng là nơi an toàn và dễ săn nhất, sao lại chẳng có con nào?
Hắn mặt mày u ám hỏi, "Con mồi đâu?"
Đàn em bị hỏi đến ngớ người, vì suốt cả đoạn đường đều bám theo sau Mạc Nham, có biết gì đâu.
"Em...." Đàn em run rẩy đáp, "Mẹ–, ý em là gà mẹ ạ~"
"Còn tao là gà cha nè!"
Thời gian làm bài đã trôi qua quá nửa, Mạc Nham vì không tìm được mồi mà bực bội không thôi, tung một cú đá vào mông đàn em, "Cút đi tìm! Tất cả đều tìm cho tao!!!"
Năm phút sau, đàn em ôm cái mông vẫn còn đau âm ỉ trở về.
"Anh Nham, tìm thấy rồi, mồi ở rìa rừng đều bị Tạ Chước cướp hết rồi."
Mạc Nham nghe cái tên có vẻ xa lạ, nheo mắt hỏi, "Tạ Chước là ai?"
Đàn em ngạc nhiên, "Chính là cái thằng tóc bạc mà chúng ta gặp ở lối vào đó!"
Nghe vậy, Mạc Nham mới nhớ ra.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, "Ra là nó."
"Thằng ranh đó chẳng phải chỉ có cơ giáp cấp B thôi sao?"
Chỉ với cơ giáp cấp B mà cũng tranh được với nhiều người vậy à?
Đàn em lại nói tiếp, "Em nghe mấy người khác bảo, cái thằng tóc bạc này cứ như chó điên ấy, chạy khắp nơi cướp sạch mồi. Đến cả Hồ Lô Oa nhảy từ trên cây xuống tìm ông nội cũng không nghiêm túc bằng nó."
"......"
Mạc Nham nghe xong cười lạnh, "Ha, muốn chơi kiểu đó chứ gì?"
Hắn còn chưa kịp tìm thằng ranh đó, nó đã tự động đến chọc hắn rồi.
"Đúng là thứ cặn bã trời sinh thiếu dạy dỗ!"
Đàn em lập tức nghiêm túc gật đầu phụ họa, sau đó lại ôm mông la thảm thiết, nhìn cái chân lại lần nữa không báo trước mà bay tới.
"Hồ Lô Oa là nhảy từ dây leo xuống, đồ ngu."
Mạc Nham rút chân về, vặn vẹo khớp xương.
"Dẫn đường! Qua gặp thằng ranh đó."
"Và cả mồi của nó."
——
Trong phòng giám sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!