Ngày đầu trở lại học viện Hertz.
Tạ Chước bày tỏ niềm yêu thích và hoài niệm đặc biệt với căn biệt thự nhỏ mà chỉ huy từng sống.
"Trời ơi, vườn hoa hồng này, ban công kính này, hồ bơi ở sân sau này, xích đu màu trắng này... lát nữa đều dùng để!"
Thời Tễ ngước mắt hỏi lại, "Dùng để làm gì?"
Tạ Chước thành thành thật thật đáp, "Dùng để em quét dọn."
"........"
Vị tân đế được vạn dân của Tinh Hệ Chủ cúi đầu, xắn tay áo hoodie đen lên, để lộ đoạn cánh tay rắn chắc cân đối, cầm dụng cụ lên đã chuẩn bị bắt tay làm việc ngay.
Tiện tay còn tự gấp cho mình một cái mũ giấy nhỏ.
"Anh trai, anh không phải muốn đi gặp hiệu trưởng Hertz sao?"
Tiểu Alpha tóc bạc dưới ánh nắng xuân khẽ nhướng mày, nghiêng đầu cười vừa tùy ý vừa lười biếng, "Đi đi, đợi anh về là em đã dọn dẹp xong nhà của chúng ta rồi."
Thời Tễ lặng lẽ nhìn cậu một lúc.
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua chiếc mũ giấy nhỏ trên mái tóc bạc, khiến tiểu Alpha trông vừa trẻ trung lại vừa đáng yêu.
Anh khẽ "ừm" một tiếng, "Đi đây."
Tạ Chước nhìn theo bóng lưng anh, hơi thất vọng cúi đầu xuống, lẩm bẩm nhỏ giọng ủ rũ, "Trước khi đi cũng không thơm chồng một cái à, không thì cũng phải khen em một câu chứ...."
Chợt có một luồng sáng trắng nhẹ vụt qua—
Cổ áo hoodie đen bị đầu ngón tay trắng lạnh kéo xuống, Tạ Chước còn chưa kịp phản ứng, liền cúi đầu chạm vào đôi môi mềm mại nhạt màu.
Cảm giác hơi lạnh và mềm mại, thoang thoảng hương thơm lạnh lẽo thanh nhã.
Tạ Chước buông dụng cụ trong tay, mê mẩn cúi người đáp lại nụ hôn của anh.
Ngón tay thon dài ôm lấy vòng eo thon được áo sơ mi hơi bó chặt, nhẹ nhàng kéo người vào lòng, mỗi lần chỉ huy chủ động đều đủ khiến cậu mất lý trí.
Cho đến khi Thời Tễ nhẹ ngửa đầu né tránh cậu, hơi thở hỗn loạn, khẽ th* d*c, "..... Đủ rồi."
Tạ Chước cười khẽ một tiếng, lười biếng vòng tay ôm eo người kia, cúi đầu thân mật cọ cọ chóp mũi.
"Anh xem anh kìa, hôn hai cái lại không chịu nữa rồi, dịch chuyển tức thời là để dùng như thế này à?"
Tạ Hỏa Chước cậu nào phải thứ tốt đẹp gì.
Mèo nhỏ xinh đẹp còn dám cố tình trêu chọc cậu.
Thời Tễ ngước mắt nhìn cậu, bất mãn nói, "Anh muốn dùng thế nào thì dùng thế đó."Top of Form
Tạ Chước yêu thích không buông cọ cọ bên khóe môi anh, "Ừm ừm ừm!"
Mèo nhỏ nói gì cũng đúng.
Thời Tễ bị cậu cọ cọ khiến đầu hơi nghiêng đi, ánh mắt lướt qua chiếc mũ giấy nhỏ xiêu vẹo trên đầu cậu, môi mỏng đỏ nhạt như máu, sắc mặt hờ hững nói, "Anh thích nhìn dáng vẻ em giận dỗi, cực kỳ đáng yêu."
Tạ Chước: "..."
Tạ Chước bị đánh KO rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!